Các tuyển thủ khẩn trương, người xem dưới đài cũng nhón chân mong chờ.
Đến Cố Bạch nghe lời này, cũng dở khóc dở cười mắng: "Mau tuyên bố!"
Người chủ trì nghẹn lại.
Cô cũng không muốn thế, là đạo diễn yêu cầu nói, nói như vậy mới hấp dẫn người xem.
Cô cười cười, nhìn hai người trước mặt nói: "Đêm nay hai vị biểu diễn đều đặc biệt xuất sắc, danh xứng với thật.
Vòng biểu diễn này đệ nhất danh là ―― Hà Hiểu Sương, chúng ta chúc mừng Hiểu Sương."
Giọng nói rơi xuống, tiếng vỗ tay vang lên.
Hà Hiểu Sương trên mặt cười rõ ràng, nghe được thanh âm người chủ trì sau đó khiêu khích mà nhìn Lục An An.
Có chút đáng tiếc chính là, cô ta không nhìn thấy bất kì cái gì mất mát hay thương tâm ở trên mặt Lục An An.
Cô ta mím môi, thần sắc thoạt nhìn cũng không phải rất vui sướng.
Người chủ trì nhìn về phía Lục An An: "An An lần này đệ nhị danh, biểu hiện phi thường không tồi."
Lục An An gật đầu, cong môi cười: "Cảm ơn tỷ tỷ, cũng cảm ơn các bạn đến trường quay ngày hôm nay, mọi người vất vả rồi."
Fans dưới đài tiếp tục kêu: "Cố lên!"
"An An chị thích em."
"An An em là đẹp nhất!"
Lục An An cười.
Người chủ trì nhìn về phía Hà Hiểu Sương: "Hiểu Sương có cái gì muốn nói không?"
Hà Hiểu Sương gật đầu, khôi phục thần sắc nói: "Cảm ơn mọi người thích biểu diễn đêm nay của tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực không phụ sự mong đợi của mọi người."
* * *
*
Thời điểm giải tán, Lục An An cố ý tìm đạo diễn nói mấy câu, thay đổi quần áo sau đó liền hướng bên ngoài chạy.
Cô muốn đi gặp mẹ Lục một lần.
Thời điểm Lục An An chạy ra, mẹ Lục cùng Úy Sơ Hạ còn chờ ở bên ngoài.
Thời điểm nhìn thấy Lục An An ra tới, mẹ Lục giang hai tay ôm lấy cô.
"Có mệt không?"
Lục An An lắc đầu: "Mẹ có lạnh không? Sao lại không đi vào bên trong chờ?"
Mẹ Lục cười cười: "Không thể làm trường hợp đặc biệt nha."
Bà duỗi tay sờ sờ đầu Lục An An, nhẹ giọng nói: "An An nhà chúng ta giỏi quá."
Lục An An nghe, khóe môi kéo lên mỉm cười.
"Cảm ơn Hạ Hạ."
Úy Sơ Hạ lúc này còn đặc biệt kích động, bắt lấy tay Lục An An nói: "A a a a a An An cậu đêm nay siêu lợi hại siêu xinh đẹp."
"Tớ cũng không biết nguyên lai cậu hát dễ nghe như vậy!"
Lục An An cười: "Tớ cũng không biết."
Úy Sơ Hạ: "Chính là có chút tiếc nuối, sao chỉ được top 2."
"Top 2 cũng rất tuyệt rồi." Lục An An tâm thái cực tốt: "Đây chứng minh tớ còn có không gian tiến bộ."
Úy Sơ Hạ cũng hiểu, nhưng bại bởi Hà Hiểu Sương, cô tưởng tượng đến ánh mắt Hà Hiểu Sương dưới sân khấu nhìn Lục An An kia, liền cảm thấy đặc biệt không thoải mái.
"Nhưng mà ――"
"Không có nhưng mà."
Lục An An đối với cô ấy lắc đầu: "Nhưng mà tớ sẽ tiếp tục nỗ lực."
Cô nhìn về phía hai người: "Mẹ, con nhất định sẽ lưu đến trận chung kết, đến lúc đó mọi người lại đến xem con biểu diễn được không?"
"Được được được."
Mẹ Lục sờ sờ đầu cô an ủi: "Một lần thất bại không quan trọng, ở trong lòng mẹ, An An là ưu tú nhất."
"Ừm!"
Sau khi tiễn hai người đi, Lục An An ngửa đầu nhìn không trung.
Bầu trời đêm điểm xuyết ánh sao, cũng không biết cái xếp hạng này, "An An" cô ấy có vừa lòng không.
Cô nhìn chằm chằm ngôi sao chớp chớp mắt, không biết "cô" hiện tại có khỏe không.
Lục An An tại chỗ thổi một hồi lâu gió lạnh sau mới chạy trở về.
Vừa đi đến cửa thang lầu, liền nghe được một hồi oán giận.
"Vì sao muốn chúng ta chờ cô ấy? Chuyện cô ấy lớn vậy sao, sao lại không nói một tiếng liền chạy?"
"Đúng vậy, chúng ta còn muốn sớm trở về một chút mà."
"Thật không lễ phép."
Cô bước chân một vào lại nghe được thanh âm quen thuộc.
Thường Thiến: "An An khẳng định là có việc mới đi, khẳng định rất mau sẽ trở về."
Dụ Thư: "Đúng vậy, trước kia chúng ta cũng chờ nhau đi ra, chúng ta hiện tại cũng mới vừa chuẩn bị tốt, chờ vài phút không quan trọng không phải sao."
"Vậy vạn nhất cô ta nửa giờ mới trở về thì sao?" Hà Hiểu Sương ghét bỏ mà nhìn hai người: "Chúng ta đây không phải mất công đợi à?"
Lục An An đẩy ra cửa thang lầu đi ra, nhìn về phía một đám người đứng ở hành lang chờ thang máy: "Xin lỗi."
Cô khom lưng nói: "Tôi lâm thời có chút việc gấp xuống lầu, thực xin lỗi khiến mọi người đợi lâu rồi."
Mọi người quay đầu lại.
Khúc Tĩnh nhìn sắc mặt cô: "Mặt cậu sao lại hồng vậy?"
"Không có việc gì."
Vừa nãy thang máy vẫn luôn đang có người dùng, Lục An An sợ đến trễ, chạy đi lên.
Hà Hiểu Sương nhìn cô, nhếch môi châm chọc nói: "Hy vọng cô có quan niệm về thời gian."
Lục An An đuối lý, cũng không phản bác cái gì.
"Xin lỗi, là tôi không đúng, lần sau sẽ không để mọi người đợi."
Thường Thiến nói thầm: "Thế này mà cũng tính là chờ gì chứ, vốn dĩ cũng là phải đợi thang máy, đừng tính toán chi li vậy được không."
Hà Hiểu Sương sắc mặt trầm trầm, trừng mắt nhìn: "Cô.."
"Ai, đừng ồn, thang máy tới rồi, An An cậu lấy được đồ chưa?"
Thường Thiến: "Tớ cầm, đi thôi."
Đoàn người phân mấy người đi xuống.
Lục An An cùng Thường Thiến các cô ấy đi cùng nhau.
Thường Thiến quay đầu xem cô: "Cậu xuống lầu có việc gấp à?"
"Ừ."
Thường Thiến vừa muốn hỏi, đối diện liền có nhân viên công tác chạy tới, hô lên: "An An.
Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?"
Lục An An gật gật đầu.
Nhân viên công tác nói: "Tôi mới vừa đi toilet, còn không có tới kịp cùng mấy cô ấy nói chờ cô mười phút."
Nghe vậy, Lục An An đạm đạm cười: "Không có việc gì tỷ tỷ, tôi cũng đã trở lại, Bọn tôi đi trước."
"Được, chú ý an toàn."
Sau khi vào thang máy, Dụ Thư chọc chọc cánh tay cô nói: "Cậu cũng đã cùng nhân viên công tác chào hỏi rồi, vừa nãy sao không giải thích?"
Mấy người Hà Hiểu Sương kia sở dĩ nói cô, đơn giản là cảm thấy cô không nói một tiếng đã đi rồi, cũng không biết muốn cho mọi người chờ bao lâu.
"Làm sao giải thích?"
Lục An An lắc đầu nói: "Có tâm muốn làm khó dễ, giải thích cũng vô dụng."
Huống chi nhân viên công tác cũng xác xác thật thật là đã không cùng mọi người nói.
Cô an ủi mấy người: "Đừng ủ rũ thế."
"Cũng không biết cô ta có cái gì mà đắc ý, lấy cái đệ nhất liền kiêu ngạo như vậy."
Lục An An cười: "Lấy đệ nhất còn không cho phép cô ấy kiêu ngạo một chút hả?"
"An An!"
Thường Thiến cạn lời: "Cậu không thể nâng cao khí thế của người khác diệt chính mình uy phong."
Dụ Thư cũng nhịn không được phụ họa: "Nên tức giận."
Khúc Tĩnh: "Đúng vậy."
"Tớ cũng tán đồng." Một vị khác đồng đội nói.
Lục An An buồn cười: "Không có việc gì."
Cô nghĩ nghĩ nói: "Kỳ thật cô ấy hôm nay lấy đệ nhất tớ đã đoán được trước rồi."
Bài hát kia của Hà Hiểu Sương càng thích hợp biểu diễn tại hiện trường, kỳ thật nói tới thi đấu, âm nhạc tiết tấu càng mạnh càng tốt.
Đương nhiên, làm động lòng người cũng rất lợi hại.
Chẳng qua là xem lựa chọn