Editor: Nhất Nhất
Đến tận khi cúp điện thoại, Lục An An vẫn còn cảm thấy lỗ tai đỏ hồng, có chút nóng lên.
Cô theo bản năng mím môi dưới.
Lục Duyên chỉ chờ Thịnh Hành nói xong một câu "Chúc mừng năm mới" kia xong, không có nửa điểm chần chờ, sạch sẽ lưu loát cúp điện thoại.
Lục An An: "..
Anh."
Lục Duyên liếc mắt nhìn cô: "Sao nào?"
Hắn thong thả ung dung thu hồi di động, khó chịu đầy mặt, tư thế ánh mắt nhìn Lục An An như thể rành mạch rõ ràng viết "em lại nói anh nữa lần sau một câu đều không cho em nghe".
Lục An An túng quẫn, bĩu môi nói: "..
Không có gì."
Cô rũ mắt, ủy khuất ba ba nói: "Em còn chưa kịp cùng Thịnh Hành nói một câu chúc mừng năm mới đâu."
Lục Duyên: "..."
Ngực đau, em gái anh không lương tâm.
Mẹ Lục cùng cha Lục ở phía trước nghe hai người nói chuyện, buồn cười.
"An An, thích Thịnh Hành nhiều vậy sao."
Lục An An chớp chớp mắt: "Ừm."
Cô hiện tại cũng không thẹn thùng, rất thẳng thắn thành khẩn nói cho bọn họ.
Là thật sự thật thích Thịnh Hành, idol cô vừa ôn nhu lại ấm áp, anh là người tốt như vậy, Lục An An đương nhiên thích.
Mẹ Lục quay đầu lại nhìn cô cười: "Vậy chờ đêm 30 tới, để anh trai con gọi điện thoại cho cậu ấy tự mình nói một tiếng."
Lục Duyên vừa định cự tuyệt, Lục An An liền giành trước mở miệng.
"Không cần."
Nghe vậy, Lục Duyên kinh ngạc nhìn cô.
"Sao thế?" mẹ Lục nhìn nữ nhi nhà mình.
Lục An An khóe môi cong lên, nhẹ nói: "Anh ấy quá bận, không thích hợp."
Lục Duyên nghe ý nói trần trụi này, như thế nào cảm thấy so để mình gọi điện thoại còn khó chịu hơn là sao.
Hắn sâu kín mà xem xét tiểu cô nương bên cạnh.
Lục An An quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, con đường này cô đã tới lui rất nhiều lần, nhưng hiếm khi nghiêm túc nhìn ngắm.
Bên này đều là phim trường đóng phim, con đường bên cạnh tương đối hiu quạnh, không có phồn hoa náo nhiệt như trung tâm thành phố.
Mùa đông, cành lá cũng tiêu điều, khô khốc, nhánh cây khô bị gió thổi loạn.
Cành hơi nhỏ một chút, đã bị bẻ gãy.
Giống như sinh mệnh vậy.
Trên đường, người đi đường không nhiều lắm, nhưng xe còn rất nhiều, chắc đều là vội vàng về nhà ăn tết.
Lục An An kéo kéo cổ áo, chậm rì rì mà đè ở trên môi, suy nghĩ lung tung.
Lục Duyên nhìn cô vài lần, rồi thu hồi ánh mắt.
Về đến nhà, một nhà bốn người vào nhà.
Trong nhà dì giúp việc cũng nghỉ về nhà, trong phòng còn chút quạnh quẽ.
Lục An An ngửa đầu, nhìn khung cảnh biệt thự quen thuộc lại xa lạ trước mặt này.
Lục Duyên quay đầu: "An An."
"Dạ?"
Lục Duyên đứng ở cửa thang lầu, thấp giọng nói: "Vào nhà đi, bên ngoài lạnh."
"Vâng."
Lục An An cười cười, từng bước một không nhanh không chậm mà đi vào.
Lục Duyên liếc nhìn cô: "Tiểu nha đầu."
"Anh trai."
"Em nói đi."
"Anh nói năm nay ăn tết sẽ có tuyết không?"
Lục Duyên: "Không biết."
Hắn cũng không quan tâm loại chuyện này.
Nghe vậy, Lục An An tròng mắt xoay chuyển hỏi: "Nhà chúng ta muốn mua hàng tết không?"
Mẹ Lục quay đầu lại nhìn cô: "An An muốn đi mua hàng tết sao?"
"Muốn."
Cô đã rất nhiều năm không đi rồi.
Mẹ Lục gật đầu: "Vậy được, chúng ta ngày mai đi, anh trai con cùng ba con đều không thích làm việc này."
"Được ạ."
*
Sau khi vào nhà, Lục Duyên về phòng rửa mặt, người này có chút thói sạch sẽ, đóng phim xong thì phải tắm rửa.
Lục An An nhìn hai vòng, đi theo mẹ Lục vào phòng bếp.
"Mẹ, con làm trợ thủ cho mẹ."
Mẹ Lục nhìn cô một lát, cười cười: "Được."
Hai người ở trong phòng bếp bận rộn, thời điểm Lục Duyên từ trên lầu xuống dưới, liền nghe được trong phòng bếp truyền đến tiếng cười.
Hắn hoảng hốt vài giây, ba Lục nhìn hắn: "Để họ làm, đến đây ngồi một lúc."
"..
Dạ."
Lục Duyên nhìn về phía ông: "Ba, ba tìm con có việc gì ạ?"
Ba Lục "ừ" một tiếng, thấp giọng hỏi: "Cùng An An ở chung cảm giác thế nào?"
"Khá tốt."
Lục Duyên cười cười nói: "An An càng ngày càng hoạt bát."
Ba Lục trầm mặc một lát, cũng gật đầu: "Đúng vậy."
Ông nhìn về phía Lục Duyên: "Hai người các con cách nhau không bao nhiêu tuổi, có cái gì thì tâm sự với con bé nhiều chút, chiếu cố con bé."
"Con biết."
Cha Lục đối Lục Duyên vẫn là thực vừa lòng, con trai mình như thế nào, ông phi thường rõ ràng.
"Cũng không có gì muốn nói, công tác thế nào? Năm sau có an bài việc gì không."
"Có, phải về thành phố A."
"Ừ."
Hai người đối diện không nói gì, Lục Duyên đứng dậy đi phòng bếp.
Vừa đến cửa, liền nhìn thấy thủ pháp xắt rau vụng về của Lục An An, không phải rất quen thuộc, nhưng cũng không phải là không biết.
Hắn đột nhiên nghĩ đến ngày đại hội thể thao siêu cấp thần tượng, con bé nóng lòng muốn thử nhấc tay đi hỗ trợ.
Nghĩ, Lục Duyên hỡi bĩu môi: "Mẹ, làm cái gì đó?"
Mẹ Lục: "Làm một bữa tiệc lớn."
Lục Duyên: "Muốn con hỗ trợ không."
"Có thể."
Có Lục Duyên tới hỗ trợ, bữa tiệc lớn buổi tối làm cũng nhanh hơn rất nhiều.
Một nhà bốn người ghé vào cùng nhau ăn cơm chiều, tay nghề của mẹ Lục cùng Lục Duyên đều không tồi.
Lục An An đã thật lâu thật lâu không có ăn được đồ ăn ngon như vậy, có hương vị của gia đình.
Lập tức, không khỏi còn ăn nhiều chút.
Ăn xong sau, cô no căng muốn hỏng rồi.
Lục Duyên cạn lời: "Em ăn nhiều như vậy làm cái gì?"
Lục An An vẻ mặt vô tội: "Ăn ngon."
Cô nói: "Em cổ động chút không phải sao?"
Lục Duyên: "..."
Không lời gì để nói.
Lục An An cười, quay đầu nhìn về phía bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui mừng, nhìn qua khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Đôi mắt cô sáng lên, chỉ ra ngoài nói: "Anh trai!"
"Hả?"
Lục Duyên lười biếng trả lời: "Cái gì?"
"Bên ngoài hình như có tuyết rơi."
Lục Duyên sửng sốt, quay đầu qua xem, đúng thật.
Bông tuyết bay, khiến bầu trời đêm điểm xuyết không ít sắc thái.
Lục An An ngạc nhiên phát hiện, trước tiên chạy đi ra ngoài.
"Oa! Thật sự tuyết rơi!"
Thành thị cô ở ngày trước cũng mỗi năm đều có tuyết rơi, Lục An An tuy rằng không thích ngày mưa lắm, nhưng tuyết rơi thì cô thích.
Thành phố A sau khi tuyết rơi, đặc biệt đặc biệt đẹp.
Nhưng thành phố B, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi.
Trước kia thấy qua trên vòng bạn bè hoặc là trên mạng.
Lục Duyên nhìn thân ảnh cô chạy đi, đau đầu nhéo nhéo mi cốt: "Lục An An, bên ngoài lạnh."
"Anh, em ăn no căng bụng rồi, em muốn đi dạo."
"Lấy dù rồi mới đi ra ngoài."
"..
Dạ."
Đây là sự khác biệt của phương bắc và phương nam.
Phương bắc tuyết rơi trước nay không phải chuyện gì, hoàn toàn không cần dù, nhưng phương nam tuyết rơi, còn phải cầm ô đem tuyết đều né tránh.
Tuy rằng không phục, nhưng lại sợ cảm mạo.
Lục