Lục An An nghe giọng nói trầm thấp của anh, đè trái tim đang đập thình thịch của mình xuống, cắn môi đáp ứng.
"Vâng."
Vì cái tiền đặt cược kia, vì tương lai có cơ hội cùng Thịnh Hành tiếp tục hợp tác, cô cũng sẽ toàn lực ứng phó.
Cô ngước mắt nhìn về phía sân khấu, đột nhiên liền có chút nhớ mong cùng mong đợi.
Mặc dù là thi đấu kết thúc, cô có lẽ cũng có thể tiếp tục nỗ lực đi tiếp.
Cô sẽ càng ngày càng tốt.
Lục An An tâm hồn đang treo ngược.
Bỗng dưng, bên tai truyền đến một thanh âm.
"Lục An An."
"Thịnh lão sư, còn chưa tới chúng ta."
Thịnh Hành dở khóc dở cười: "Tôi biết."
Anh tạm dừng chút hỏi: "Ăn tết, Lục Duyên có phải cho em WeChat của tôi rồi đúng không?"
Lục An An sửng sốt.
Thịnh Hành hỏi: "Không nghĩ add sao?"
"Không đúng không đúng."
Lục An An vội vàng giải thích: "Em chính là sợ có ảnh hưởng không tốt đối với anh."
"Cái gì?"
Lục An An chớp mắt, trong lúc nhất thời không tìm thấy lý do thích hợp.
Cô sửng sốt, cũng không nghĩ tới vì sao Thịnh Hành lại biết Lục Duyên có cho mình WeChat.
Cô há miệng thở dốc, thật cẩn thận mà nhìn Thịnh Hành: "..
Em có thể thêm sao?"
"Ừ."
"Vậy Thịnh lão sư không sợ em ồn đến thầy sao?"
Thịnh Hành cười, cúi đầu nhìn cô: "Em sẽ như thế sao?"
"Không đâu."
Lục An An thực thành thật lắc đầu: "Em sẽ không."
Cô không dám.
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, không nói nữa.
Lập tức, Lục An An nhìn xung quanh.
Ủy khuất nói: "Di động của em giao cho nhân viên công tác rồi."
Thịnh Hành: "..
Có thời gian lại thêm, không nóng nảy."
"Vậy..
Thịnh lão sư thầy đừng từ chối nhé."
"Ừ."
Hai người diễn tập, không ít nhân viên công tác là lần đầu tiên xem Lục An An đánh đàn, thời điểm cô đánh đàn, trên người có loại khí chất điềm tĩnh, nhìn qua đặc biệt thoải mái.
"Thì ra Lục An An còn biết đánh đàn."
"Đúng vậy, tôi xem qua rất nhiều lần."
"Ngoài ý muốn nha."
Diễn tập hai lần, hiệu quả đều không tồi.
Hai người cũng kết thúc.
Trận chung kết là hai ngày sau.
Thịnh Hành còn phải về đoàn phim, trước khi đi, anh nhìn Lục An An: "Đi đây."
"Thịnh lão sư hẹn gặp lại."
Thịnh Hành cười cười, vì fans nhỏ đưa ra lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất: "Cố lên."
"Nhất định."
Thịnh Hành đi rồi, Lục An An trở về phòng huấn luyện, một mình luyện tập thật lâu.
Đến rạng sáng, mới thu thập mọi thứ trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
*
Trận chung kết đúng hẹn lại lên.
Chiều hôm nay, tại hiện trường fans nhiều đếm không xuể, có thể vào hiện trường hay không thể vào, toàn bộ đều tới.
Suy xét đến nguyên nhân là trận chung kết cuối cùng, tổ tiết mục cố ý để mọi người công khai đi bộ trên đường, xuống xe cùng fans tiếp ứng chung quanh chào hỏi.
Các tuyển thủ vừa xuất hiện, tại hiện trường fans liền lớn tiếng kêu gọi.
"A a a a a a An An An An cố lên a!"
"Nữ ngỗng xem ma ma! Ma ma ở chỗ này!"
"Trời ơi, nữ ngỗng hôm nay thật xinh đẹp a!"
"Hiểu Sương cố lên! Em vĩnh viễn là giỏi nhất!"
"Dụ Thư hôm nay quá đẹp a a a a a! Ma ma vĩnh viễn yêu con!"
"A a a a a a a a a a xem bên kia xem bên kia, Lục An An cùng Thường Thiến xuống rồi, mau nhìn xem a a a a!"
* * *
Tuyển thủ từ trong xe lần lượt xuống dưới, cùng fans chung quanh chào hỏi.
Lục An An cùng Thường Thiến đi cùng một chỗ, nghe thanh âm này còn có điểm muốn cười.
Thời điểm trước kia cô đi tiếp ứng, cũng giống như hoàn cảnh hiện tại không khác quá nhiều.
Nghĩ vậy, cô không tiếng động cong khóe môi: "Cảm ơn mọi người."
"A a a a An An An An phải cố lên nha!"
"Được."
Lục An An cười, khóe môi cong cong, trong ánh mắt như cất giấu ngôi sao: "Ta nhất định sẽ cố lên, mọi người nhớ chú ý an toàn."
"Ô ô ô ô An An em cũng thật tốt."
"An An giỏi nhất, chúng ta sẽ tiếp tục cho bỏ phiếu cho em."
Không cần mọi người nói, Lục An An cũng nhất định nhất định sẽ cố gắng.
Vì chính mình, cũng vì những người thích cô, duy trì cô.
Tiến vào đến hậu trường, bởi vì lúc này ở đây người không nhiều lắm, mọi người đều có chuyên viên trang điểm tiết mục tổ chuyên môn an bài, nhưng mà cũng không phải hưởng thụ mỗi người một người, mà là hai ba người một người trang điểm, nhưng cũng đủ rồi.
Không bao lâu, những khách quý hỗ trợ cũng tới rồi.
Bên ngoài lại một lần vang lên tiếng thét chói tai, làm mọi người đều buồn cười.
Chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho Lục An An, nghe được tiếng thét chói tai bên ngoài thì cười cười nói: "Ta đoán đây có thể là Thịnh lão sư tới rồi?"
"Cũng có khả năng là Cố lão sư."
Hai vị nhân viên công tác trò chuyện.
Thường Thiến cùng Lục An An một phòng, bên trong có chuyên viên trang điểm: "Vạn nhất là hai người cùng nhau thì sao?"
Thường Thiến cười: "Tớ đi xem."
Cô ấy ngó đấu qua vị trí cửa sổ nhìn, cười cười.
"Đúng là Cố lão sư cùng Thịnh lão sư cùng nhau tới."
Nghe vậy, mọi người đều cười.
"Thịnh lão sư hôm nay sao lại tới sớm như vậy?"
"Không biết đâu."
"Cố lão sư tới sớm còn bình thường, Thịnh lão sư trước kia đều là sát giờ mới tới."
"Có thể bởi vì đây là trận chung kết cuối cùng?"
Lục An An nghe mấy vị lão sư đối thoại, không tiếng động cong môi.
Cô cảm thấy hẳn là vì nguyên nhân cuối cùng mà Thịnh Hành mới đến.
Bất quá không bao lâu, Lục An An liền gặp được Thịnh Hành.
Thịnh Hành cùng Cố Bạch cùng nhau xuất hiện ở cửa phòng nhỏ của các cô.
Thường Thiến kinh hô: "Cố lão sư Thịnh lão sư, các thầy sao lại tới đây ạ?"
Cố Bạch cười cười, trêu ghẹo vừa nói: "Tốt xấu gì tôi cũng là khách quý hỗ trợ em ngày hôm nay, cần thiết đến nhìn tuyển thủ nhỏ các em chứ."
Thường Thiến: "Vậy cảm ơn Cố lão sư, em sẽ cố gắng."
Cố Bạch cười: "Khẩn trương không?"
Thường Thiến gật đầu: "Có một chút, nhưng là so với trước khi tốt hơn nhiều."
Có thể nguyên nhân là bởi vì trận chung kết, cô giống như cũng không phải rất ôm hy vọng chính mình có thể lấy được đệ nhất danh, cho nên tâm thái thực ổn định.
Trận thi đấu cuối cùng, biểu diễn hoàn chỉnh ra là tối rồi, những cái khác đều không quan trọng.
Cố Bạch gật đầu, vui mừng nói: "Nghĩ như vậy là được rồi."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Thịnh Hành: "Cậu không hỏi thăm An An à?"
Thịnh Hành liếc nhìn, cúi đầu nhìn tiểu hài tử còn đang hóa trang.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lục An An xác thật không tính là kinh diễm, nhưng ngũ quan hài hòa, cũng có thể nguyên nhân là bởi vì cô tự tin, giống như càng thêm phần xinh đẹp.
Cứ như vậy một lát, Thịnh Hành cũng sắp quên mất cảnh tượng, hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Lục An An rồi.
Anh đứng ở sườn phía sau Lục An An, nhìn người trong gương.
"Khẩn trương không?"
Lục An An lông mi run rẩy: "Không khẩn trương."
Thịnh Hành đôi tay cắm túi, nhoẻn miệng cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Lục An An nhấp môi: "Thịnh lão sư thầy hôm nay sao lại tới sớm như vậy?"
Thịnh Hành kéo một cái ghế dựa qua bên cạnh ngồi xuống, nhẹ nói: "Ừ, trận chung kết không thể đến trễ."
Lục An An bật cười.
Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô rồi nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Bầu không khí vừa đúng, ở cửa xuất hiện Du Nguyên cùng đoàn đội chuyên viên trang điểm của Thịnh Hành.
"Cậu sao lại ở chỗ này?"
Thịnh Hành liếc mắt nhìn bọn họ.
Du Nguyên nói: "Nên qua bên kia hóa trang."
Huấn luyện viên, đặc biệt là đám người Thịnh Hành, đều có phòng chuyên môn để hóa trang, một lần cuối cùng, nhất định phải đem mặt hoàn mỹ nhất bày ra.
"Lười đi."
Du Nguyên: "?"
Cũng may Du Nguyên mang theo Thịnh Hành thật lâu thật lâu rồi, lâu đến mức một câu không đầu không đuôi cũng vừa nghe đã hiểu.
Anh ta cạn lời hồi lâu, mắt nhìn thiết bị trong phòng, thật