Lần này, người sửng sốt không chỉ có Lận Chi Hòe, còn có một số nhân viên công tác khác.
Nói thật, nếu chỉ nghe một câu trước, mọi người đều sẽ suy nghĩ miên man bất định, người của Lục lão sư nha!!
Đây là một câu che chở người đến mức nào nha.
Nhưng phía trước lại có một câu “con gái người giúp việc”, mọi người liền cảm thấy dấu chấm hỏi đầy đầu.
Đây rốt cuộc là tình tiết ma quỷ gì vậy.
Lục An An thật sự là con gái người giúp việc nhà Lục lão sư?!
Không đến mức đó đi.
Tuy rằng thời điểm tham gia siêu cấp thần tượng cô xác thật không bị tuôn ra gia thế kh ủng bố hay gì, nhưng nhìn thế nào cũng không thảm đến thế đi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mọi người lại cảm thấy giống như cũng đúng.
Khó trách lúc ấy cha mẹ đều không có vào nhà quay chụp, khó trách chỉ là đứng ở bên ngoài nhà, nguyên lai là người giúp việc nha, khó trách không thể vào nhà quay chụp.
Không đến một giờ, đoàn phim liền có không biết bao nhiêu cái phiên bản chuyện xưa tuôn ra.
Lục An An cười hết sức vui mừng, ghé vào trên bàn run rẩy.
Lục Duyên nhẹ thở dài mà liếc mắt nhìn cô: “Cái vai diễn này em còn định diễn tới khi nào?”
Lục An An chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Có thể cứ tiếp tục diễn thế này được không?”
Lục Duyên nghẹn lại.
Lục An An khóe môi nhếch cao, vui vẻ nói: “Anh trai, anh có nhìn thấy cái sắc mặt Lận Chi Hòe lúc cuối không.
”
Lục Duyên đáp: “Sau đó?”
Lục An An trầm mặc một lát: “Không có sau đó, liền cảm thấy vui vẻ.
”
Nghĩ đến cái thần sắc kia của Lận Chi Hòe, cô liền cao hứng.
Hơn nữa thời điểm idol cô nói chuyện, thật sự quá khí phách!!
Khí phách đến nỗi làm Lục An An không thể không lại tỏ vẻ khâm phục và yêu thích lần nữa đối với Thịnh Hành.
Lục Duyên nhìn hai mắt cô sáng lên toàn ngôi sao liền biết là chuyện gì, anh hơi dừng lại, lạnh nhạt nói: “Em bình tĩnh một chút.
”
“…… Ồ.
”
Lục An An cười: “Em không.
”
Lục Duyên: “……”
Cô quay đầu nhìn về phía một bên khác, nhỏ giọng nói: “Thịnh Hành hôm nay còn có mấy cảnh diễn ạ?”
“Sao nào?”
Lục An An trầm tư, lắc đầu: “Không như thế nào, em đợi lát nữa phải về nhà, còn chưa cùng Thịnh lão sư nói được hai câu.
”
Nghe vậy, Lục Duyên trong lòng có chút hụt hẫng.
Anh nhìn sắc mặt Lục An An, an tĩnh một lát nói: “Hôm nay có thể trở về trễ chút.
”
“Cái gì?”
Lục Duyên nói: “Trở về muộn một chút, để em cùng idol nói nhiều thêm mấy câu.
”
Lục An An ánh mắt sáng lên, đè thanh âm xuồng nói: “Cảm ơn anh trai.
”
Lục Duyên nhìn bộ dáng vô tâm vô phế này của cô, nhẹ kéo kéo khóe môi.
Lận Chi Hòe là bị hai người Thịnh Hành cùng Lục Duyên làm cho tức giận.
Cô muốn đuổi đi Lục An An, đến cuối cùng không nghĩ tới ngược lại lại đem chính mình đuổi đi.
Lục An An ngồi một chỗ, thừa dịp Lục Duyên đi gọi điện thoại, tới bên cạnh đạo diễn.
Đạo diễn đang theo dõi, cảnh này diễn là Thịnh Hành cùng một nam diễn viên khác, Lục An An biết người kia, nhưng không quen thuộc.
Thấy cô qua đi, đạo diễn ghé mắt nhìn cô: “Lục An An?”
“Xin chào ngài, đạo diễn.
”
Đạo diễn cười: “Xin chào xin chào, đối với đóng phim cảm thấy hứng thú?”
“Tôi xem qua một chút.
”
Đạo diễn cũng biết cô, dù gì cũng đã tới đoàn phim rất nhiều lần, trước kia nói thật còn nghĩ tới quan hệ của cô cùng Lục Duyên, nhưng Lục Duyên nói không phải loại quan hệ mà ông nghĩ, cũng dần dần không trêu ghẹo Lục Duyên nữa.
Sau này đạo diễn còn thấy cô cùng Thịnh Hành cũng quan hệ không tồi, lúc ấy còn mơ hồ một trận.
Cho tới hôm nay, cuối cùng là biết thân phận cụ thể là gì.
Đạo diễn cười cười, nhìn về phía cô: “Tôi cũng xem cái tiết mục tuyển chọn kia của các cô.
”
Lục An An kinh ngạc: “Đạo diễn có thời gian xem sao?”
Đạo diễn liếc nhìn cô: “Đương nhiên, ngẫu nhiên được nghỉ thì xem.
”
Hắn cười nói: “Cô biểu hiện không tồi, hiện tại rời khỏi, cái nhóm nữ kia chỉ còn sáu người sao?”
“Không phải.
”
Lục An An nói: “Hiện tại rời khỏi, một người xếp hạng sau đẩy lên phía trước.
”
Chẳng qua Hà Hiểu Sương đương nhiên sẽ không tham gia vào nữ đoàn, cho nên tham gia là một thành viên đứng thứ chín.
Đây cũng là kết quả đôi bên thương nghị qua, cũng hỏi qua ý kiến của tuyển thủ ra quyết định.
Đạo diễn gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
“Thế cũng xác thật công bằng một ít.
”
“Ừm.
”
Đạo diễn buồn cười nhìn cô: “Nếu không gia nhập nhóm nhạc nữ, vậy tính toán làm cái gì?”
Kỳ thật cũng là nói chuyện phiếm, Thịnh Hành bọn họ còn đang diễn, nhân viên công tác bên cạnh còn đang điều chỉnh cảnh tượng cùng ánh sáng linh tinh gì đó, đạo diễn bên này cũng không vội.
Lục An An hoảng hốt vài giây, cười nói: “Còn chưa có quyết định.
”
Nghe vậy, đạo diễn ý vị thâm trường mà liếc nhìn cô vài lần: “Vậy không vội, có thể nhìn xem chính mình rốt cuộc thích cái gì.
”
“Dạ, cảm ơn đạo diễn.
”
*
Chờ đến khi chính thức quay, Lục An An ngước mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc cách đó không xa kia, chỉ cảm thấy sao lại đẹp đến thế.
Người kia nhất cử nhất động, đều lôi kéo mạch suy nghĩ của cô.
Lục An An nhìn thẳng, cảm thấy khi diễn Thịnh Hành lạnh nhạt lại bạc tình, cả người từ trên xuống dưới không hề mang hơi thở con người, rất lạnh nhạt, so với hắn hằng ngày còn lạnh nhạt gấp trăm lần.
Ánh mắt cũng vĩnh viễn là nhàn nhạt, nhìn làm người khác sợ hãi.
Lục An An nhìn chằm chằm, đến khi đạo diễn kêu “Cut” “Qua”, cô mới hồi phục tinh thần lại.
“Cảm giác thế nào?”
Lục An An chớp mắt: “…… Rất lợi hại.
”
Khi cô còn đang nói chuyện, Thịnh Hành đã từ bên kia đi tới.
Nhìn thấy Lục An An ngồi một bên quy quy củ củ, hắn hơi nhướng mày: “Sao lại ngồi ở chỗ này?”
Lục An An gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Nơi này càng gần một chút.
”
Thịnh Hành rũ mắt cười.
Đạo diễn ngước mắt nhìn hắn: “Lại đây xem lại cảnh này, cũng không tệ lắm.
”
“Được.
”
Hai người ở bên cạnh thảo luận, Lục An An nghe thanh âm của idol, chỉ cảm thấy lỗ tai đều sắp mang thai.
A a a, thanh âm của Thịnh Hành sao lại có thể dễ nghe như thế.
Đúng lúc cô đang miên man suy nghĩ, đầu bị xoa một cái.
Lục An An ngước mắt, đối mắt với ánh mắt thâm thúy của Thịnh Hành: “Không qua bên kia nghỉ ngơi sao?”
“…… Đi ạ.
”
Không biết vì cái gì, Lục An An vừa xem đã hiểu ánh mắt của Thịnh Hành.
Quả nhiên, Lục An An đứng dậy, Thịnh Hành cũng đi theo qua.
Không có Lận Chi Hòe ở đây, mọi người nhìn một màn này giống như cũng hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, huấn luyện viên cùng học viên tâm sự chút, có cái gì mà phải ngạc nhiên đâu.
Tuy rằng người kia là Thịnh Hành người không thế nào cùng người khác nói chuyện phiếm, nhưng cũng còn xem như bình thường đi.
Mọi người đều nghĩ như thế.
Hai người đến một bên ngồi xuống, Lục Duyên cũng không biết biến mất đi đâu rồi.
Lục An An nhìn một vòng cũng không nhìn thấy.
Vừa ngồi xuống, Du Nguyên từ bên sườn khác xông ra, đưa cho Thịnh Hành một cái bình giữ ấm, trả lại cho Lục An An một cái sưởi ấm tay.
Cô sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn: “Cái này là ――”
Du Nguyên cười: “Thịnh lão sư của em cố ý dặn dò mua.
”
“Cảm ơn Thịnh lão sư.
”
Thịnh Hành liếc mắt nhìn tay cô bị đông lạnh đỏ bừng một cái, thấp giọng hỏi: “Lục Duyên không chuẩn bị?”
“…… Phòng nghỉ có, em quên mất.
”
Thịnh Hành