Editor: Nhất Nhất
Thời điểm Lục An An gửi tin nhắn tới, Du Nguyên cùng Thịnh Hành đang ở văn phòng thành phố A.
Phim truyền hình đóng máy, ban đêm Thịnh Hành còn có hoạt động, liền thành công quay trở lại.
Vừa mới kết thúc, công ty lại có việc.
Du Nguyên nói các công việc xong, thấp giọng nói: “Qua mấy ngày nữa thời thượng lễ mừng công, công ty bên này muốn cho cậu mang người.”
Thịnh Hành nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: “Mang ai?”
Du Nguyên cười: “Một diễn viên mới.”
Thịnh Hành không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt: “Không mang.”
Du Nguyên nghẹn lại: “Một chút cũng không suy xét?”
"Ừ.”
“Nghe nói người kia là con gái của bạn ông chủ, cũng cự tuyệt?”
Nghe vậy, Thịnh Hành nhàn nhạt mà liếc hắn một cái: “Anh xem tôi giống như là nói giỡn?”
Du Nguyên lắc đầu: "Thế thì lại không có.”
Hắn thở dài: “Cậu lại muốn một mình bước trên thảm đỏ?”
“Có gì không thể?”
Thịnh Hành mới vừa nói xong, di động chấn động.
Thời điểm nhìn thấy là tin nhắn của Lục An An, anh hơi nhướng mày.
Lục An An: 【 Thịnh lão sư, đang bận ạ? 】
Thịnh Hành: 【 Không.
】
Lục An An: 【 Cũng không có gì, chính là muốn hỏi Thịnh lão sư qua mấy ngày nữa thời thượng lễ mừng công thầy có phải sẽ tham gia hay không.
】
Thịnh Hành liếc mắt nhìn Du Nguyên muốn thò qua xem: 【 sẽ.
】
Hắn suy tư một lát, hỏi: 【 Em cùng Lục Duyên cùng tới? 】
Lục An An: 【 Đúng vậy……】
Thịnh Hành: 【Cùng nhau đi thảm đỏ? 】
Lục An An: 【 Thịnh lão sư sao thầy lại thông minh vậy chứ! 】
Thịnh Hành nhếch môi cười, nhìn những dòng trên màn hình hắn đã có thể tưởng tượng đến biểu tình lúc Lục An An nói lời này, nhất định là mang theo chút mỉm cười, có chút kích động, mặt mày tràn đầy vui mừng.
Nghĩ vậy, Thịnh Hành mơ hồ cảm thấy mình chờ đợi hơn chút đối với hoạt động chung sắp tới.
Thịnh Hành: 【 Không làm tiếp ứng? 】
Lục An An nhìn thấy tin nhắn của Thịnh Hành thì sửng sốt, lập tức liền nghĩ tới lần tiếp ứng trước.
Cô hơi chột dạ, nằm ở trên giường trở mình, mặt nháy mắt liền đỏ.
Lục An An: 【 Thịnh lão sư thầy cố ý sao? 】
Thịnh Hành: 【 Hửm? 】
Lục An An bĩu môi, chọc di động màn hình lên án: 【Còn mang thù!! 】
Thịnh Hành nhìn tin nhắn cô gửi, trong mắt lướt qua một tia cười: 【 Thịnh lão sư khi nào mang thù? 】
Lục An An: 【 Chính là hiện tại.
】
......
Hai người trò chuyện, Du Nguyên ở bên cạnh quan sát một hồi, đáy lòng dâng lên nỗi lo lắng lần nữa dũng cảm bước lại hỏi.
“Thịnh Hành.”
“Còn có việc?”
Du Nguyên ho khan nói: “Vậy nếu là đổi thành mang cá nhân thì sao?”
Thịnh Hành kinh ngạc mà nhìn hắn vài giây, nhướng mày: “Đổi ai?”
Du Nguyên suy nghĩ: “Nói ngắn lại, cậu tới mang một người.”
Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày: “Còn có quy định này?”
“Cậu coi như làm là cho hậu bối một cái cơ hội không được sao?” Du Nguyên oán niệm: “Chỉ đi cái thảm đỏ thôi mà.”
Thịnh Hành nhếch khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Có đơn giản như vậy?”
Hắn nói: “Cùng tôi đi thảm đỏ, không sợ bị fans mắng?”
Du Nguyên: “......”
Lời này làm Du Nguyên nghẹn lời, hoàn toàn không có cách nào khác.
“Thôi được, không mang người thì không mang vậy.”
“Ừ.”
“Ngày mai có cái quảng cáo phải quay, nói với cậu một tiếng, đêm nay trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.”
*
Qua mấy ngày, Lục An An cuối tuần kết thúc liền trở về trường học.
Cô hiện tại có công ty cùng trường học nói chuyện, xin nghỉ cũng dễ dàng.
Thời điểm biết cô tham gia lễ mừng công thời thượng, Úy Sơ Hạ còn phá lệ kích động.
“An An, vậy có thể giúp tớ xin chữ ký không?”
“Ai cơ?”
Lục An An đối với việc cô truy tinh còn có chút ngoài ý muốn.
Úy Sơ Hạ hì hì cười, thẹn thùng nói: “Đồng Hướng, chính là người mới đóng bộ phim truyền hình kia cậu có xem không?”
Cô ấy nói: “Đồng Hướng ở bên trong rất đẹp trai nha.”
Lục An An: “……”
Cô không thấy.
Cô trên cơ bản chỉ truy Thịnh Hành, hiện tại chú ý Lục Duyên nhiều hơn chút, trừ cái này ra đối với những người khác đúng là không chú ý.
Nhưng Đồng Hướng này, Lục An An biết.
Đồng Hướng năm nay hình như là 22 tuổi, hình như là tiểu thịt tươi năm kia vừa mới thông qua tiết mục tuyển chọn mà xuất đạo, quay một bộ web drama, cũng rất nổi.
Bạn bè xung quanh Lục An An đều xem, nhưng năm nay cô đúng là không biết.
“Phim gì cơ? Tớ nhìn xem.”
“Mau tới đây.”
Úy Sơ Hạ lôi kéo Lục An An xem.
Vẫn là một bộ web drama, là loại yêu đương thông thường, trừ bỏ ngọt ngọt ngọt thì không có gì khác.
Nhưng chính vì ngọt ngọt ngọt, mới là thu hút người xem.
Lục An An ghé vào một bên nhìn, bất tri bất giác còn có chút bị hấp dẫn.
“Đẹp không?”
“…… Còn được.”
Lục An An hỏi: “Đây là tập mấy?”
“Tập năm, ô ô ô ô tớ muốn chờ có tập mới xong lại xem.”
“Đừng nha.”
Lục An An nói: “Vừa ra vừa xem mới có cảm giác thành tựu, tiếp tục tiếp tục.”
Úy Sơ Hạ: “……”
Cô ghé mắt nhìn về phía Lục An An, dở khóc dở cười: “Cậu quên ngày mai cậu phải lên máy bay sao?”
“Không…… Không chậm trễ đi.”
Lục An An nói chắc là không chậm trễ, nhưng vẫn là chậm trễ.
Cả đêm, Chung Thính Lộ không trở về ký túc xá, hai người bọn cô xem phim đến tận hai giờ sáng, mới chịu đựng không nổi đi ngủ.
Hậu quả của việc thức đêm chính là không có tinh thần.
Ngày hôm sau Đường Nghi qua đón cô, lần đầu hoạt động Đường Nghi tự nhiên muốn đi theo cùng đi, nhưng sau khi nhìn thấy quầng thâm mắt của Lục An An, Đường Nghi chấn kinh mất vài giây.
“Em tối hôm qua mấy giờ ngủ?”
Lục An An chột dạ, nhỏ giọng nói: “Muộn một chút.”
Đường Nghi: “Em có nhìn thấy quầng thâm mắt của em không?”
“…… Thấy được."
Đường Nghi nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhận sai này của cô, giận sôi máu: “Buổi tối còn có hoạt động, em muốn mang hai cái vành mắt đen này đi tham gia?”
Lục An An lắc đầu.
Đường Nghi không có cách, quở mắng: “Đợi lát nữa ở trên máy bay đắp cái mặt nạ, ngủ một giấc.”
“Dạ."
Đường Nghi nhìn cô như vậy, rất là bất đắc dĩ.
“Được rồi, không giáo huấn em, nhưng em thức đêm có phải cũng phải nhìn thời gian chút không?”
Lục An An gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Chủ yếu là tối hôm qua em xem phim đi.”
Đường Nghi: “……”
Cô nhìn An An vài giây, bất lực nói: “Em vẫn là đừng nói nữa, càng nói chị càng tức giận.”
“Ồ.”
Lục An An ngoan ngoãn câm miệng.
Trên đường đi sân bay, cô thành thực an tĩnh như gà cuộn tròn ở bên cạnh, Đường Nghi nói những chuyện buổi tối cần chú ý, dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia, các mặt đều phải chú ý tới.
Lục An An nhớ kỹ.
Đến sân bay