Editor: Linh KimĐược Tần Văn Châu cho phép đi nhà trẻ, hai người Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi rời giường từ sớm, sau đó ngoãn ngoãn ăn xong cơm, rồi ngồi ở sô pha xem TV một hồi.Tần Văn Châu thay quần áo xong, liền mang hai đứa trẻ đi nhà trẻ.Nhìn Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi tiến vào nhà trẻ, Tần Văn Châu cũng có chút không yên tâm dặn dò: "Tiểu Cẩn, nhớ kỹ việc đã đáp ứng với mẹ, ở nhà trẻ không thể nghịch ngợm, càng không thể cùng bạn bè chạy tới chạy lui."Tần Văn Châu lại đối Ngôn Hi dặn dò: "Tiểu Hi, con trông chừng em gái, có nghe không?"Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn đều ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết thưa mẹ, con sẽ nghe lời."Sau đó hai người liền cùng nhau nắm tay đi vào nhà trẻ.Vẫn luôn nhìn cho đến khi không còn nhìn thấy hai thân ảnh, Tần Văn Châu lúc này mới xoay người trở về nhà.Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi tiến vào lớp, kết quả được một đám bạn bè nhiệt liệt chào mừng.Tống Thiến vọt lên đến trước mặt Ngôn Cẩn đầu tiên."Tiểu Cẩn, cậu lâu như vậy không có đi học a."Thời điểm Tần Văn Châu cho Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn nghỉ học, cũng không có nói cho giáo viên của nhà trẻ hai người là bị đám buôn người bắt cóc.Chỉ nói người một nhà đi ra ngoài du ngoạn, hai chị em không cẩn thận bị thương, đều phải đi bệnh viện.Ngôn Cẩn tự nhiên cũng là biết điểm này, bởi vậy nghe xong Tống Thiên quan tâm, cô gật gật đầu nói: "Tớ mấy hôm trước là sinh bệnh, mẹ liền cho tớ nghỉ mấy ngày."Thời điểm này một thân ảnh mượt mà bỗng xông ra từ phía sau Tống Thiên.Nhìn thấy Ngôn Cẩn, mắt Tống Vân Kỳ sáng lên."Em gái, ngươi cũng đi nhà trẻ."Thời điểm Tống Vân Kỳ trở về, Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn đều đã xin nghỉ.
Bởi vậy hắn nghe em họ là Tống Thiên kể lại những việc xảy ra trong khoảng thời gian hắn ở nhà ông ngoại.
Nghe nói có một em gái mới đến đặc biệt đáng yêu, cũng không biết em gái nhỏ này là Ngôn Cẩn.Ngôn Cẩn nhìn Tống Vân Kỳ lúc này vẫn là một bộ dạng tròn vo, liền không thể không nhớ đến nam phụ thâm tình trong tiểu thuyết.Chính nhân quân tử, ôn nhu như ngọc, học thức đặc biệt cao, đã vậy tuổi còn trẻ đạt được mấy giải thưởng quốc gia.Quả thực là nam thần vườn trường.Nhìn Tống Vân Kỳ hiện tại, Ngôn Cẩn chỉ có thể lắc đầu cảm thán quả nhiên nam giới chính là đến mười tám thì đại biến hóa.Hiển nhiên đối với Tống Vân Kỳ mà nói, hắn vẫn là thích chơi với bạn bè đồng trang lứa, bởi vậy sau khi kinh ngạc hô lên một câu khi thấy Ngôn Cẩn, hắn liền quấn lấy Ngôn Hi cùng nhau đi chơi.Khi cùng Tống Vân Kỳ ở bên nhau, chính là lúc được làm chính mình nhất.Đảm bảo cho Ngôn Cẩn ngồi ngoan ngoãn ở chỗ ngồi xong, Ngôn Hi liền cùng Tống Vân Kỳ chơi giả làm gia đình.Cô bé là mẹ, Tống Vân Kỳ là cha.Ngôn Hi còn nhiệt tình mời Ngôn Cẩn chơi, làm con gái của bọn họ.Đối với việc này, Ngôn Cẩn tất nhiên là cự tuyệt.Mà Ngôn Cẩn còn đang nghĩ tới, cốt truyện khi còn nhỏ Ngôn Hi cứu Lăng Phong đã qua, như vậy bản thân còn ít nhất thời gian chín năm yên tâm chơi đùa.Ở nguyên tác, cảnh sát không có nhanh như vậy tìm được Ngôn Hi cùng Lăng Phong.
Ngôn Hi từ trong nhà nhỏ chạy ra đã lâu mới gặp được cảnh sát đang đi tìm kiếm.Mà khi đó cô bé đã sớm mất máu quá nhiều.
Cho nên thời gian nằm viện của Ngôn Hi trong tiểu thuyết muốn dài hơn hiện tại gấp đôi thời gian.Có lẽ rốt cuộc đại sự ở trong lòng đã giải quyết xong, Ngôn Cẩn cảm thấy thời gian ở nhà trẻ của mình trôi qua thật nhanh.Mùa đông thực mau liền tiến đến.Thành phố Tĩnh An trên mặt đất phủ đầy băng giá.Nhà trẻ Lam Thiên