Editor: Linh KimNgôn Cẩn bò ở trên ghế sau, nhìn thân ảnh ngày càng xa dần của Từ Phượng Liên, lại nhìn khuôn mặt lãnh đạm trên ghế lái của Ngôn Thành.
Nói: "Ba ba, bà nội khóc.
"Ngôn Thành trả lời: “Ta biết.
”Ngôn Cẩn liền không nói chuyện nữa, tuy rằng cô cảm thấy Từ Phượng Liên là một lão nhân yên lặng rơi lệ rất đáng thương, nhưng cô cũng biết rõ Ngôn Thành cùng cha mẹ mình đã phát sinh cái gì, cho nên cô cũng không có quyền đối phê phán đối với hành vi của Ngôn Thành.
Tần Văn Châu đem Ngôn Cẩn ôm vào trong lòng ngực chính mình.
“Bảo bối, con còn nhỏ, đừng nghĩ nhiều như vậy.
”Ngôn Cẩn gật gật đầu, thời điểm lại hướng nhìn ra sau xe, thân ảnh Từ Phượng Liên đã không còn nữa.
Nhà mẹ đẻ Tần Văn Châu cách đó chừng 1 giờ lái xe.
Hai lão nhân dĩ nhiên từ sớm đã được Tần Văn Châu thông báo, bởi vậy thời điểm một nhà bốn người tới, bọn họ liền được một đám người Tần gia tiếp đãi long trọng.
Tần Văn Châu có một người anh, bởi vậy Ngôn Thành vừa mới đến nơi liền bị người anh này kéo đi gắn bó tình cảm.
Còn lại Tần Văn Châu cùng chị dâu mà mình còn có Tần lão gia tử cùng mấy anh chị em nói chuyện trên trời dưới đất.
Tần Văn Châu nguyên bản còn không yên tâm Ngôn Cẩn, nhưng bị chị dâu nhà mình vỗ ngực đảm bảo hai tiểu tử thúi nhà mình sẽ chiếu cố tốt cho em họ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng yên tâm.
Ngôn Cẩn có hai anh họ, một người năm nay bảy tuổi, một người mười tuổi.
Chỉ là anh họ nhỏ có vẻ phát dục sớm một chút, thoạt nhìn so với anh trai hơn ba tuổi còn muốn cao hơn một chỏm đầu.
Sau đó Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi dưới sự bảo vệ của hai anh họ trải qua một thời gian vui vẻ.
Buổi tối ngày hôm nay, toàn bộ Tần Gia đều có mặt trong phòng khách.
Hoặc là ngồi trên sô pha, hoặc là ngồi trên băng ghế nhỏ cùng nhìn lên TV chương trình tết âm lịch.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi ngồi trên một góc sô pha, là hai khách nhân nhỏ duy nhất của Tần gia, các cô được an bài ngồi trên vị trí VIP.
Tiếng chuông báo gõ lên một tiếng, Ngôn Cẩn đột nhiên cảm thấy bên tai mình truyền đến một trận nhiệt lưu.
Sau đó âm thanh nho nhỏ bên tai cô vang lên, là Ngôn Hi bò trên cạnh nói chuyện bên tai Ngôn Cẩn.
"Em gái, nguyện vọng năm mới của em là gì?"Ngôn Cẩn quay đầu nhìn Ngôn Hi, cũng không có trả lời vấn đề của đối phương, mà hỏi ngược lại Ngôn Hi: "Chị ước nguyện cái gì?"Ngôn Hi ngây ngốc cười cười: "Chị hy vọng cùng em gái, còn có ba ba và mẹ vĩnh viễn ở bên nhau không rời xa.
""Chị thích ba ba với mẹ sao?"“Đương nhiên thích a! Ba ba sẽ mang chị đi ra ngoài chơi, mang chị đi ăn gà rán ngon, mẹ sẽ thắt cho chị bím tóc xinh đẹp, còn sẽ đi giáo huấn đứa trẻ khi dễ chị.
"“Đúng rồi, Tiểu Cẩn, em còn chưa nói cho chị biết em ước nguyện cái gì đâu!""Nguyện vọng của Tiểu Cẩn cùng với nguyện vọng của chị là giống nhau a!" Ngôn Cẩn cuối cùng cười nói! ! ! ! ! Qua năm mới, Tần Văn Châu cùng người một nhà ở Tần gia được tiếp đãi bảy ngày, cuối cùng mới cùng cha mẹ Tần lưu luyến không rời mà rời đi.
Trên đường trở về lại là Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành hai người thay phiên lái xe.
Thời điểm sắp về đến nhà, Ngôn Thành gọi điện cho công ty của mình, gọi một dì tới quét tước vệ sinh trong nhà, hơn nữa làm một bữa cơm.
Cho nên, thời điểm bọn họ về đến nhà, chờ đợi bọn họ là đồ ăn nóng hầm hập cùng ổ chăn ấm áp.
Tiết tấu ở thành phố Tĩnh An rất nhanh, đại bộ phận mọi người đều đã trở về đúng hạn.
Nghỉ ngơi ở nhà xong, Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành liền bắt đầu lao vào trong công việc của mình.
Mà Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi không bao lâu cũng nhập học, một lần nữa trở lại nhà trẻ.
Sau khi xuyên qua, Ngôn Cẩn cho rằng chính mình là một đứa trẻ nhiệt tình yêu thương việc học tập! ! ! ! Xuân đi thu tới, chín năm thời gian cứ như vậy đi qua.
Giống như lần trước Ngôn Cẩn đã từng hỏi qua Ngôn Thành, chín năm này Ngôn Thành không về lại Ngôn gia lần nào.
Ngôn Hi khi còn nhỏ bởi vì luôn không thấy được ông bà nội luôn yêu thương chính mình thì khóc thút thít, nháo tiểu tính tình, nhưng chậm rãi lớn lên, ý thức được cha mẹ cùng ông bà nội có mâu