Editor: Linh KimTrước mỗi tiết tự học buổi tối còn có nửa giờ tự đọc.Thời điểm Ngôn Cẩn, Ngôn Hi cùng Tống Vân Kỳ trở lại phòng học, bên trong lớp ban nhất cơ hồ đã đầy đủ bạn học.Nhìn mấy người Ngôn Cẩn tiến vào, vài cá nhân ngẩng đầu nhìn, đem ánh mắt dừng lại ở trên người Ngôn Cẩn.Đối với học sinh lớp ban nhất mà nói, Ngôn Cẩn xem như một người tương đối đặc thù.Thành tích nhập học liền đứng thứ ba, không thể nghi ngờ là một cô gái có thành tích học tập rất tốt.
Nhưng một cô gái như vậy lại mang bệnh, thậm chí cô ở ngày khai giảng đầu tiên bởi vì tái phát bệnh tim mà đi bệnh viện.Vì không muốn các bạn học không cẩn thận mà ảnh hưởng đến Ngôn Cẩn, đối với bệnh tình của Ngôn Cẩn chủ nhiệm Vương lớp ban nhất cũng không giấu giếm mọi người.Sau khi khai giảng một ngày, Vương Cần liền nói cho học sinh lớp ban nhất biết lớp bọn họ có một học sinh tên là Ngôn Cẩn, đột ngột phát bệnh tim mà đã đi bệnh viện, cho nên mấy ngày nữa mới có thể gặp mặt mọi người.Vương Cầm cũng cảm thấy bệnh tình của Ngôn Cẩn cũng không phải cái gì đáng giấu giếm, ngược lại nếu bà không nói cho các học sinh khác bệnh tình của Ngôn Cẩn, Ngôn Cẩn ở lại trường bởi vì các bạn học không cẩn thận mà phát bệnh lần nữa, đây mới là sự việc Vương Cầm không mong muốn nhất.Ngôn Cẩn ở đây không xảy ra chuyện, đây mới là kết quả tốt nhất.Thân thể của cô vốn dĩ có vấn đề, ngày thường hành sự cũng phải thật cẩn thận đã đủ vất vả.
Nếu cô còn phải phí tâm tư đi đối phó với hành vi của các bạn học, chính là làm khó cô.Cho nên hiện tại học sinh lớp ban nhất đối với Ngôn Cẩn đều ôm tâm trạng tò mò cùng thái độ cẩn thận.Thời điểm Ngôn Cẩn vừa tiến vào giới thiệu bản thân, liền có không ít bạn học đối với cô sinh ra tò mò.
Chỉ là lúc ấy là thời gian học, bọn họ chỉ có thể đem tò mò của chính mình đè xuống.Thời gian hiện tại nhìn Ngôn Cẩn đã trở lại, một đám người dễ bắt chuyện thực mau đều vây quanh bàn của Ngôn Cẩn.“Bạn học Ngôn Cẩn, chào cậu, tớ là Tiêu Vân, về sau chúng ta chính là bàn trước sau nha, còn mong cậu chiếu cố nhiều hơn.”Ngôn Cẩn nhìn cô gái tóc ngắn phía trước rốt cuộc lấy hết can đảm tới chào hỏi cùng mình.
Những người khác thấy thế cũng thời dịp còn thời gian bắt đầu mồm năm miệng người hướng tới Ngôn Cẩn giới thiệu về mình.Cũng may trí nhớ Ngôn Cẩn tốt, tuy rằng các bạn học xung quanh nói năng lộn xộn, cô trước sau vẫn đem nhớ kỹ các bạn hướng mình thới thiệu, hơn nữa có thể đem tên mỗi người nhớ tốt.Thẳng đến khi tiếng chuông bắt đầu giờ học vang lên, một đám học sinh chưa nói xong mới về chỗ ngồi của mình.Chẳng qua trong lòng bọn họ đã có cùng một suy nghĩ.Bạn học Ngôn Cẩn thật sự rất xinh đẹp cùng ôn nhu nha!…………Hôm nay vừa vặn là thứ năm, tiết tự học buổi tối của lớp bạn nhất không có giáo viên tới trông coi, mà giao cho bọn họ tự học tập.Ngôn Cẩn vừa vặn lợi dụng thời điểm này nhờ Ngôn Hi giảng lại tri thức mấy ngày nay mình bỏ lỡ.Còn may Ngôn Cẩn ở bệnh viện cũng không có nhiều, hơn nữa Ngôn Hi ở trường học ngày đầu tiên không có tiết, hôm sau vì chưa có sách giáo khoa cho nên bọn họ cũng chỉ cùng giáo viên tự giới thiệu bản thân sau đó để lại thời gian cho bọn họ tự làm bài tập.Cho nên nói tiếp Ngôn Hi đi học cũng chỉ mới học được hai tiết học, mà tiến độ vừa bắt đầu các giáo viên cũng không dạy nhanh, chương trình học mấy ngày này thực sự rất ít.
Hiện tại Ngôn Cẩn dùng tiết tự học buổi tối liền có thể đem tri thức hiểu rõ.Càng đừng nói mấy kiến thức này Ngôn Cẩn đều đã từng học qua.
Đời trước là cô nhi, từ nhỏ ở cô nhi viện mà lớn lên.
Đối với cô mà nói học tập là đường ra duy nhất.Bởi vậy Ngôn Cẩn nỗ lực học tập thật lâu, thẳng đến khi cô thuận lợi tốt nghiệp đại học, bằng năng lực của chính mình tìm được một công việc tốt, lúc sau kiếm được