Editor: Linh KimTay Vương Thư Ý còn ở giữa không trung, đôi mắt không tự giác mụ mị lên, ánh mắt nhìn Ngôn Cẩn cũng mang một chút kiêng kị.Ngày thường ở trong trường không ai bì nổi, nhưng chung quy đối với Vương Thư Ý vừa mới thành niên vẫn có nỗi sợ nhất định đối với pháp luật.Cô ta cũng không sợ Ngôn Cẩn, nhưng cô ta không thể không sợ làm hại bệnh tim của Ngôn Cẩn tái phát, cô ta không thể gánh vác hậu quả.Hơn nữa càng quan trọng là, trong nhà họ Vương cũng không chỉ có mình Vương Thư Ý là con gái, cha cô ta ở trong công ty nhà họ Vương cũng không phải là một chức vụ quá trọng yếu, cổ phần trong tay cũng hoàn toàn không nhiều.Nhà học Vương có rất nhiều cô gái xinh đẹp ưu tú hơn Vương Thư Ý, Vương Thư Ý được tộc trưởng nhà họ Vương dặn dò đi lấy lòng Lăng Phong, bất quá cũng chỉ bởi vì tuổi tác của cô ta cùng Lăng Phong tương đương nhau, Lăng Phong cũng vừa lúc chuyển tới lớp cô ta thôi.Đến lúc đó nếu Ngôn Cẩn thật sự xảy ra chuyện, cảnh sát tới nhà họ Vương, đám thân nhân của Vương Thư Ý khẳng định sẽ không đi nghĩ cách cứu cô ta.Có lẽ mấy chị em họ của cô ta còn thực sự cao hứng, chính là mất đi một đối thủ cạnh tranh là cô ta đây.Trong lòng cân nhắc một phen, cuối cùng Vương Thư Ý vẫn chậm rãi buông tay xuống.Khéo miệng cô ta nhếch lên, vẫn có chút không cam lòng đối với Ngôn Cẩn cảnh cáo: “Cô thực…..
thực thông minh.
Nhưng tôi hy vọng Ngôn Cẩn học muội có thể biết được, trong nhà Lăng Phong là điều kiện gì, chính cô là điều kiện gì, một người không môn đăng hộ đối như cô, chú Lăng cùng dì Phong tuyệt đối không đồng ý cho các người ở bên nhau.
Cô tốt nhất nên thông minh, không cần vọng tưởng đồ vật không thuộc về mình.”Ngôn Cẩn nghe được lời này không khỏi buồn cười, mặt mày cô cong cong, tựa hồ là bộ dáng rất vui vẻ.Ngôn Cẩn đột nhiên hướng tới gần Vương Thư Ý một chút.Động tác này của cô trực tiếp dọa Vương Thư Ý lui ra sau một bước.Ngôn Cẩn có chút kinh ngạc nhướng mày, chính Vương Thư Ý cũng ý thức được mình đã phản ứng quá độ.Cô ta cắn chặt răng, không vui vẻ đi hai bước về phía Ngôn Cẩn, cơ hồ đều phải dính sát vào Ngôn Cẩn.“Cô muốn làm gì?”Trong lời nói tràn đầy ý vị cảnh giác.Ngôn Cẩn bất đắc dĩ cười cười, âm thanh như cũ được đè thấp nói: “Học tỷ yên tâm, tôi đối với người vừa mù vừa ngu xuẩn không có hứng thú.”Vương Thư Ý:?Vương Như Ý hiển nhiên không lý giải được ý tứ của Ngôn Cẩn, chỉ là cô ta đang muốn hỏi lại rõ ràng, thì ngoài cửa phòng học truyền đến tiếng giày cao gót vang lên liên tiếp.Sau đó một giọng nữ uy nghiêm ở cửa phòng học vang lên.“Các người ở lớp nào? Tới đây làm cái gì?”Vương Cầm đứng ở cửa phòng học, nhìn hai cái học sinh kia rõ ràng không phải học sinh lớp mình, nhíu mày thật sâu.Vương Thư Ý nghe vậy liếc nhìn Vương Cầm một cái, Trần Linh lúc này rốt cuộc mới lộ ra cảm giác tồn tại của mình.Khi nãy Vương Thư Ý tìm Ngôn Cẩn gây phiền toái, Trần Linh vẫn đứng đằng sau Vương Thư Ý như người vô hình trong suốt.Lúc này nhìn đến chủ nhiệm ban nhất tới, Trần Linh mới nhu nhược cười cười, sau đó đối với Vương Cầm giải thích một câu.“Cô giáo, thật ngại quá, chúng em đi nhầm phòng.”Câu trả lời cực kỳ có lệ làm Vương Cầm không nhịn được nhíu mày, nhưng lúc này cô cũng đã thấy rõ diện mạo của hai nữ sinh này.Đây không phải là hai nữ sinh nổi danh ở ban 32 năm ba sao?Vương Cầm nhìn quanh phòng học mình một vòng, trừ bỏ Ngôn Cẩn đang đứng ở ngoài vị trí của mình, mặt khác các học sinh khác không