Editor: Linh KimKết quả trận chung kết thi vật lý ở một buổi chiều được nhân viên cục giáo dục thành phố Tĩnh An đưa tới trường.
Sau đó thầy giáo vật lý tràn đầu ý vui mừng mà đi đến phòng học ban nhất.
Thông tin Ngôn Hi đạt giải nhất cuộc thi vật lý cũng bắt đầu lan truyền khắp trường học.
Đương nhiên, lúc này tin tức mang đến cho học sinh trường đệ nhất kinh ngạc tới như vậy, chính là có một giải nhất nữa nổi lên.
Ngôn Cẩn nhướng mày, nhìn Tống Thiên vẫn cứ ngượng ngùng trước mặt, sau đó vỗ vỗ bả vai đối phương.
“Ngạc nhiên nha Tống Tiểu Thiên, biểu hiện lần này của cậu thật sự là ngoài dự kiến của tớ nha.
”Ngôn Hi cũng ở một bên cười nói: “Tiểu Thiên lúc trước còn nói với chị hắn cũng không nắm chắc đâu, không nghĩ tới lần này vô thanh vô tức liền cầm giải nhất trở về, thành tích so với chị còn cao hơn một chút đấy.
”Không sai, lần này người đoạt giải nhất khác chính là Tống Thiên.
Trường cao trung đệ nhất thành phố Tĩnh An lần biểu biểu hiện thực phi thường tốt, trừ bỏ hai giải nhất, mặt khác trong các học sinh tham gia thi trận chung kết cũng có người lấy được giải ba.
Cứ mặc kệ giải ba không có thêm điểm khi thi đại học, nhưng vinh quang có thể cầm giải thưởng về cũng đủ để cho bọn họ cảm thấy vui vẻ.
Càng đừng nói, năm ba bọn họ có thể đứng ra chiêu mộ thành viên câu lạc bộ, lấy giải thưởng này cũng đủ cho bọn họ cảm thấy vinh quang.
Tống Thiên ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn Ngôn Cẩn, trong miệng vẫn cứ là khiêm tốn nói: “Tớ là đột nhiên phát huy.
”Ngôn Cẩn vỗ vỗ bờ vai hắn, cũng không tiếp tục chọc hắn.
Hiện tại đúng là thời gian cơm trưa, mấy người cùng nhau hướng đến nhà ăn.
Vốn dĩ Ngôn Cẩn đang nghiêng đầu nói cái gì đó với Ngôn Hi, nhưng đột nhiên con đường phía trước có người chặn lại, làm cô không thể không đem ánh mắt nhìn về phía đối phương.
“Lăng Phong học trưởng.
”Ngôn Cẩn nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của Lăng Phong đang đứng trước mặt, trong lòng dâng lên một cổ cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Nhưng bên ngoài mặt cô vẫn không biến sắc hướng về đối phương chào hỏi một câu.
Lúc này Lăng Phong vẫn là Lăng Phong, nhưng hắn lại cùng Lăng Phong trước kia hoàn toàn khác nhau.
Vốn dĩ người thanh niên này kiêu ngạo không ai bì nổi, lúc này thu liễm lại gai nhọn trên thân mình, ý cười trên mặt cũng mang đầy vẻ ôn nhu.
Ánh mắt nhìn Ngôn Cẩn cũng không hề trần trụi như lúc trước, ngược lại lúc này lại chứa một loại khắc chế cảm xúc khó nói rõ.
“Ngôn Cẩn học muội.
” Lăng Phong nói.
Sau đó ánh mắt hắn lại chuyển đến bên người Ngôn Hi đang đứng bên cạnh Ngôn Cẩn.
Ánh mắt Lăng Phong trong nháy mắt trở nên thâm thúy, tựa hồ hắn phải cắn chặt răng lại nói: “Ngôn Hi học muội.
”Tống Vân Kỳ đứng một bên đối với Lăng Phong đột nhiên chặn đường liền dùng mắt mắt đề phòng nhìn hắn.
Lăng Phong trước kia không giống như bây giờ, hắn trước nay chưa từng đem ánh mắt của mình đặt trên người Ngôn Hi.
Tống Thiên cũng ở lúc Lăng Phong mở miệng nói chuyện liền đứng chắn trước mặt Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn cũng quay đầu nhìn về phía chị gái mình, lúc trước sự việc phát sinh trước khi tới bệnh viện khiến trong lòng Ngôn Cẩn nổi lên nghi ngờ.
Cho nên lúc này cô vội vàng muốn nhìn thái độ của Ngôn Hi để chứng minh suy đoán lúc trước của mình đều là sai.
Nhưng mà làm Ngôn Cẩn thật thất vọng, chính là sau khi nghe Lăng Phong chào hỏi, Ngôn Hi chẳng những không giống như trước kia nhìn đối phương bằng ánh mắt xem thường, sau đó đứng chắn trước em gái.
Ngược lại Ngôn Hi lại có chút mê mang ngẩng đầu nhìn Lăng Phong lộ ra ý tươi cười, giọng cũng thực êm ái nói: “Lăng Phong học trưởng.
”Những lời này của Ngôn Hi lập tức khiến răng Ngôn Cẩn không khỏi cắn chặt lên.
Mặc kệ việc cô không muốn thừa nhận, nhưng Ngôn Hi vừa biểu hiện giống như