Editor: Linh KimThời điểm Ngôn Hi mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha, có hai người ngồi hai bên người cô, là Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu.
Mà ở đối diện, là một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Ngôn Hi từ bàn tay đối diện đoán ra tuổi của đối phương.
Chỉ là khuôn mặt của người đàn ông này, đối với Ngôn Hi mà nói luôn có một mảnh sương mù dày đặc bao phủ, nhìn không rõ ràng.
Ngôn Hi có chút không biết trước mắt là tình huống như thế nào.
Cô quay đầu đánh giá một hồi, phát hiện cặp sách của mình đặt tùy ý trong một ngăn tủ cách đó không xa.
Ngôn Hi cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình.
Cô mặc chiếc áo sơ mi cùng một chiếc váy dài vừa vặn đến đầu gối.
Ngôn Hi nhíu mày, bản thân cô rõ ràng không thích mặc váy, vì cái gì bản thân trong mộng lại mặc một kiện váy chứ?Tầm mắt Ngôn Hi thực mau chú ý đến một cái huy chương trên áo sơ mi, thứ này làm cô cảm thấy có vài phần quen mắt.
Ngôn Hi nhíu mày trầm tư một hồi, rốt cuộc mới nhớ ra mình đã thấy qua thứ này ở đâu.
Đây là huy hiệu của trường quốc tế thành phố Tĩnh An, lúc trước Ngôn Hi tham gia cuộc thi vật lý từng gặp qua học sinh của trường quốc tế.
Đồng phục trên người đối phương khác hoàn toàn với những trường khác tự nhiên để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với Ngôn Hi.
Chẳng qua lúc ấy Ngôn Hi thấy mấy học sinh kia đều mặc áo khoác kiểu châu Âu, là đồng phục mùa đông, mà hiện tại trên người Ngôn Hi chính là đồng phục mùa hè.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nghĩ ra mình thế nhưng lại mặc đồng phục của trường quốc tế.
Chính là, vì cái gì cô lại mặc đồng phục của trường quốc tế?Ngôn Hi khẳng định, trừ một lần cô gặp mấy người dự thi của trường quốc tế, lúc khác đều không có bất luận quan hệ nào với học sinh trường quốc tế cả.
Huống chi hiện tại vẫn là mùa thu, đồng phục mùa hè của trường quốc tế cô chưa từng thấy qua.
Liền ở lúc trong lòng Ngôn Hi có muôn vàn câu hỏi, Ngôn Thành bên cạnh cô mở miệng nói.
“Tuy rằng tôi thực không muốn nói cho Tiểu Hi chuyện này, nhưng hiện tại anh cũng đã tìm đến cửa, tôi cũng không thể tiếp tục giấu giếm, chính anh đi hỏi Tiểu Hi đi, nếu con bé đồng ý đi theo anh, tôi cùng vợ tôi cũng không có ý kiến.
”Không muốn nói cho cô cái gì?Ngôn Hi nhạy bén bắt được mấu chốt trong câu nói của Ngôn Thành, không biết vì sao trái tim cô đột nhiên cảm thấy kinh hoàng.
Liền phảng phất sắp tới sẽ phát sinh ra chuyện lớn.
“Tiểu Hi…….
” Người đàn ông ngồi đối diện Ngôn Hi mở miệng.
Đối phương dùng âm thanh rất ôn hòa, bên trong còn mang theo chút cảm giác mong đợi.
“Con đồng ý đi cùng ba ba không?”Ba ba?Trong lòng Ngôn Hi liền giống như có một trận sấm sét nổ tung, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn người đối diện mình.
Lại quay đầu nhìn Ngôn Thành ngồi bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh cô không phải là cha cô sao?Người nọ lại tiếp tục nói: “Tiểu Hi, ta thực sự xin lỗi vì bây giờ mới đến gặp con, nhưng con phải tin rằng ba ba thật sự rất yêu thương con.
”“Ba ba…….
”Ngôn Hi nhìn về phía Ngôn Thành bên cạnh mình, có chút sợ hãi mà hô lên.
Mặt mày Ngôn Thành dường như ẩn chứa một loại cảm xúc thương xót: “Tiểu Hi, lời hắn nói đều là sự thật, ta xác thực không phải cha ruột của con, con là được chúng ta nhận nuôi.
”“Ta không phải là cha ruột của con.
”Ánh mắt Ngôn Hi liền đọng lại nước mắt, lỗ tai cô dường như chỉ còn đọng lại câu nói Ngôn Thành vừa mới nói kia.
Ba ba không phải là ba ba của mình.
Cho nên, từ nhỏ đến lớn ba ba cùng mẹ đối xử bất công giữa mình và em gái, là bởi vì cô không phải con ruột của bọn họ.
Ngôn Hi không biết hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.
Sợ hãi sao? Có, rốt cuộc chính cô đã kêu Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu là cha mẹ mười mấy năm qua.
Vui vẻ sao? Cũng có, rốt cuộc nếu bản thân cô không phải con gái ruột của cha mẹ, như vậy việc bọn họ đối xử bất công với mình chỉ còn là quá khứ.
Kết quả này, ít ra có thể lý giải tại sao cha mẹ không thích mình khiến trong lòng Ngôn Hi khoan khoái hơn một chút.
Tần Văn Châu một bên cũng mở miệng thúc giục hỏi: “Tiểu Hi, quyết định nhanh một chút, con có muốn đi cùng cha ruột của con không?“Tiểu Hi, quyết định nhanh một chút…….
”“Tiểu Hi, quyết định nhanh một chút…….
”Lời Tần Văn Châu giống như có bóng ma quanh quẩn bên tai Ngôn Hi.
Ngôn Hi có chút thống khổ bịt kín lỗ tai mình lại, cô muốn nói với Tần Văn Châu rằng mình đồng ý rời khỏi nơi này.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nói