Editor: Linh KimHọc sinh ban nhất nhìn thấy Ngôn Cẩn trở về tự nhiên là đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mồm năm miệng mười kể cho Ngôn Cẩn nghe sau khi cô đi phát sinh việc gì.
Ngôn Cẩn nghe được toàn bộ bạn học năm nhất thế nhưng bởi vì mình mà viết thư thỉnh cầu hiệu trưởng đuổi học Bành Nhiên, người lãnh đạm như cô cũng không khỏi cảm động.
Cô nhìn các bạn học trước mặt, từ tận đáy lòng nói một tiếng “Cảm ơn.
”Sau đó trải qua một tuần ôn tập, cô liền là người nắm bắt được thành tích đứng đầu.
Thông tin đứng đầu của Ngôn Cẩn cũng thực tự nhiên truyền đến lỗ tai mọi người.
Tối đa 750 điểm, Ngôn Cẩn thi được 742 điểm.
Tuy nói rằng đề thi cuối kỳ nào cũng thuộc dạng đề mục phổ biến đơn giản, thành tích của học sinh ban nhất kỳ thực cũng không tồi, người có kết quả thấp nhất cũng đã đạt 600 diểm.
Nhưng thành tích của Ngôn Cẩn vẫn đủ để mọi người kinh ngạc.
Đặc biệt là lúc trước đối phương còn xin nghỉ một tháng rưỡi, một tháng rưỡi này có thể nói là chỉ ở trong bệnh viện, không có học tập qua.
Đối mặt với thành tích nghiền áp tuyệt đối, đại bộ phận học sinh ban nhất đều không khỏi phun tào Ngôn Cẩn một câu “Không phải người”.
Sau kỳ thi cuối kỳ, Ngôn Cẩn tiếp tục học trong nửa tháng, thẳng đến thời điểm 23 tháng chạp, trường liền cho học sinh mũi nhọn năm nhất cùng năm ba nghỉ.
Tết năm nay trừ bỏ Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên đều không ở nhà họ, kỳ thật cũng không khác nhau cái gì.
Trong khoảng thời gian này, hai người Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên vẫn luôn ở lại Ngôn gia, bởi vậy mối quan hệ giữa hai người với vợ chồng Ngôn Thành đều cải thiện một chút.
Ít nhất ngoài mặt thoạt nhìn cha mẹ cùng con trai không giống kẻ thù nữa.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi chỉ có mười lăm ngày nghỉ, chờ đến mùng bảy tháng chạp, các cô liền phải trở lại trường học.
Cũng bởi vì các giáo viên trong trường không cho học sinh bọn họ nghỉ đông.
Sau khi Ngôn Cẩn trở về nhà, hơn phân nửa thời gian là đem mình nhốt ở trong phòng ngủ, đi gõ chữ tồn.
Thời điểm ở trong bệnh viện bởi vì có Tần Văn Châu luôn ở bên, cô căn bản là không có biện pháp gõ chữ, cũng bởi vậy tiểu thuyết của cô đã dừng một thời gian dài.
Sau đó trở về trường học, cô lại liền vội vàng ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, liền càng không có thời gian đi gõ chữ chương mới.
Bởi vậy lúc này Ngôn Cẩn vừa mở tiểu thuyết của mình ở app tiểu thuyêt, liền thấy hàng dài bình luận thúc giục.
Lúc ban dầu, người đọc cho rằng cô có việc nên trì hoãn, cho nên cảm xúc còn bình tĩnh đùa giỡn hỏi Ngôn Cẩn khi nào bổ sung.
Chờ đến khi mấy ngày liên tiếp không đăng mới, người đọc liền có chút sốt ruột, lời nói bắt đầu kịch liệt lên.
【 Tác giả đâu rồi? Như thế nào lại mất tích? Áng văn này rốt cuộc còn viết tiếp không? Cầu câu trả lời chắc chắn! 】【 Cầu tác giả đại nhân, quỳ xuống cầu xin cô không cần hố có được không! 】【 Tác giả nhìn cái này đi, đây là cái gì? Đao đấy, Cô! Nếu không đăng thêm chương mới tôi liền dùng đao này chém nha.
】Ngôn Cẩn nhìn đến câu này không nhịn được rùng mình một cái.
Bất quá chuyện này cũng tại cô, lúc trước ở bệnh viện cũng quên nói với người đọc một câu.
Thẳng đến khoảng một tháng, cuối cùng Dữ Quang không nhịn được gọi điện thoại đến nhắc nhớ, cô mới ý thức được mình dừng đăng bài, sau đó bổ sung một đoạn thông báo nghỉ trên văn án.
Cũng may mắn người đọc của cô đều là người hiểu lý lẽ, sau khi biết cô phải ở bệnh viện xem bệnh, liền không giục cô đăng mới, mà kêu cô dưỡng bệnh cho tốt.
Mà đối với người đọc quan tâm mình như vậy, tự nhiên Ngôn Cẩn không làm mọi người thất vọng rồi, cô tính toán thừa dịp nghỉ lễ này đăng nhiều chương một chút.
Bởi vì gõ chữ rất tốn thời gian, cho nên đoạn thời gian kế tiếp có thể nói Ngôn Cẩn không có thời gian sinh hoạt, mỗi ngày trừ bỏ ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại đều là gõ chữ.
Trạng thái này của Ngôn Cẩn vẫn liên tục cho đến đêm ba mươi, cô bị Ngôn Hi cưỡng chế kéo từ trong phòng ra ngoài thả lỏng một buổi trưa, hai người cùng nhau dán mấy câu đối trên cửa, sau đó lại phụ giúp Tần Văn Châu cùng Từ Phượng Liên làm sủi cảo.
Chờ đến buổi tối, người một nhà bọn họ liền một bên ăn sủi cảo, một bên ngồi trên ghế sô pha xem chương trình đón xuân.
Ngôn Cẩn ngồi cùng Ngôn Hi, đối diện hai cô là Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên.
Tần Văn Châu bưng sủi cảo từ trong bếp ra tới, sau đó lại chia cho mỗi người một chén sủi cảo.
Ngôn Cẩn nếm một ngụm sủi cảo, liền giơ ngón tay cái với Tần Văn Châu.
“Nhân mẹ làm thật thơm.
”Ngôn Cẩn không thích ăn sủi cảo nhân thịt, Tần Văn Châu liền làm riêng cho Ngôn Cẩn một chén nhân rau, bên trong còn trộn nấm hương băm nhỏ, ăn lên hương vị hết sức không tồi.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi bên này đã gấp không chờ