Editor: Linh KimCùng lúc đó, trên sân thượng tầng 32, Lăng Phong lấy di động từ trong túi mình ra.
Trên trong WeChat hiển thị một tin nhắn chưa đọc.
Lăng Phong mở khóa di động, click vào thông báo, đây rõ ràng là một bức ảnh chụp lén.
Kỹ thuật chụp ảnh của người này hiển nhiên không thể tốt, bức ảnh này chỉ đủ làm Lăng Phong thấy rõ ràng ngũ quan hai người con gái đang tươi cười.
Lăng Phong lấy ngón tay cọ xát di động một chút.
Rốt cuộc là ai? Người con gái khi còn nhỏ từng cứu hắn rốt cuộc là ai đây?Lăng Phong ở trong lòng rối rắm, cái này Ngôn Cẩn hiển nhiên cũng không biết.
Chuông lớp tan học vang lên, Ngôn Cẩn liền đi cùng Ngôn Hi cùng nhau theo Tống Vân Kỳ đi ban nhị tìm Tống Thiên.
Bọn họ muốn đi ra ngoài ăn cơm.
Giữa các buổi học học sinh có ước chừng 50 phút ăn cơm chiều, cũng đủ để mấy người bọn họ đi ra bên ngoài trường cơm nước xong sau đó lại trở về.
Thời điểm Tống Thiên nghe được âm thanh tan học, trên mặt treo lên ý cười rõ ràng.
Ngôn Hi vốn đang định hướng Ngôn Cẩn giới thiệu cho Tống Thiên một chút, bất quá thời điểm cô nhìn thấy ánh mắt Tống Thiên cùng Ngôn Cẩn giao lưu, lời vốn dĩ định nói lại nuốt xuống.
“Tiểu Cẩn, các em đã gặp qua?”Ngôn Cẩn gật gật đầu, nói: “Thời điểm trở về vừa vặn đụng Tiểu Thiên cho nên liền hàn huyên vài câu.
”Mấy người vừa đi vừa đi vừa nói chuyện, thực nhanh đã đến chỗ Tống Vân Kỳ nói tới.
Đây là một quán cháo, đồng thời cũng làm một ít điểm tâm.
Hai người Tống Vân Kỳ cùng Ngôn Hi đi mua cháo, còn lại Tống Thiên mang theo Ngôn Cẩn đi vào trong tiệm tùy ý tìm một cái bàn ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, Tống Vân Kỳ cùng Ngôn Hi liền trở lại.
Tống Vân Kỳ bê khay có bốn chén cháo, trong tay Ngôn Hi bưng mấy đĩa sủi cảo chưng cùng bánh bao nhỏ.
Đem đồ vật đặt xuống bàn xong, Ngôn Hi lấy một đĩa tới đặt trước mặt Ngôn Cẩn.
“Đây là cho Tiểu Cẩn.
”Ngôn Cẩn từ nhỏ đến lớn đều không thích ăn thịt linh tinh.
Lúc sau chia tốt xong, mấy người liền bắt đầu ăn cơm.
Chỉ là đúng lúc này, bên ngoài quán cháo truyền đến một trận ồn ào, sau đó mấy thiếu niên từ bên ngoài đi vào.
Ngôn Cẩn vốn dĩ chỉ ngẩng đầu theo bản năng, nhưng ngay sau đó ánh mắt cô là thanh niên tóc đỏ đi cùng thiếu niên tuấn lãng mặc áo khoác màu đen, tinh thần Ngôn Cẩn lập tức đề phòng.
Thanh niên tóc đỏ đi vào quán cháo, ánh mắt đánh giá một vòng, rơi xuống chỗ trống phía sau đám người Ngôn Cẩn, sau đó cực kỳ ân cần đi tới kéo ghế ra.
Một bên đối với thanh niên áo đen nói: “Anh Phong, ngồi ở đây.
”Lăng Phong nghe vậy gật gật đầu, lúc này mới rút ánh mắt từ khi bắt đầu vào quán đã nhìn hai cô gái.
Thật trùng hợp, thế nhưng đi chỗ này cũng gặp các cô.
Trong lòng Lăng Phong vẫn luôn có một bạch nguyệt quang, chính là người khi hắn còn nhỏ bị bọn buôn người bắt cùng với hắn, sau đó vì hắn sốt cao mà dẫm lên bờ vai hắn từ cửa sổ nhỏ bò ra ngoài, sau đó nữa tìm cảnh sát tới cứu hắn một mạng.
Khi đó Lăng Phong vì cha mẹ không giữ lời mà nháo lên một trận, sau khi ra ngoài liền tách ra khỏi bảo mẫu cùng người làm, lúc này mới bị đám buôn người kia bắt được.
Lúc sau bởi vì hắn muốn chạy trốn mà bị đám người kia chỉnh đốn một trận, bụng cũng bị họ đá một cước, trực tiếp đem nội tạng Lăng Phong đều bị thương.
Nếu không vì cô bé kia ra ngoài kịp thời, đem cảnh sát tới, sau đó đưa hắn đi bệnh viện, phỏng chừng mộ phần của hắn cỏ đã mọc cao 3 mét.
Chỉ tiếc sau khi Lăng Phong xuất viện, muốn tìm cô bé cảm tạ thì cha mẹ hắn bởi vì sự việc xảy ra lúc trước nên đối với hắn trông chừng thật nghiêm, căn bản không cho phép hắn ra cửa.
Hắn nói với cha mẹ muốn tìm cô bé cứu mình nói lời cảm tạ, cha mẹ hắn chỉ nói một câu đã báo đáp người nhà của đối phương, làm hắn không cần nghĩ đến sự kiện kia.
Lăng Phong biết trên thực tế cha mẹ hắn chỉ sợ cô bé kia mượn ơn cứu mạng để bò lên người hắn thôi.
Bởi vì quan hệ của cha mẹ, Lăng Phong từ nhỏ đã gặp được không ít người như vậy.
Bọn họ nghĩ mọi cách đem con gái tới cùng Lăng Phong chơi, chính là muốn nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm của