Editor: Linh KimTiết tự học buổi tối ngày hôm sau, Ngôn Cẩn theo thường lệ cùng hai bạn học trong lớp đi đến phòng học khác tham gia huấn luyện viết văn.
Phụ đạo hôm nay của bọn họ là một cô giáo ngữ văn thâm niên dạy ban khác.
Thời điểm giáo viên ngữ văn này vừa đi tới phòng học, trên mặt liền mang theo ý vui mừng cực kỳ rõ ràng.
Không biết vì sao Ngôn Cẩn cảm thấy mí mắt mình nhảy lên một chút.
Ngay sau đó cô liền biết ngọn nguồn cảm giác này từ đâu ra.
Trên bục giảng cô giáo ngữ văn đang từ trên cao nghiên cứu màn hình chiếu sau lưng một chút, một tờ giấy viết văn tràn đầy chữ được bà thả xuống chiếu lên màn hình điện tử của lớp học.
Nhìn trên màn hình hiện lên hai chữ được phóng lớn, Ngôn Cẩn nhịn không được cúi thấp đầu chính mình.
Quả nhiên….
.
Cô giáo trên bục lúc này đã chuẩn bị tốt hết thảy, chỉ thấy bà vỗ vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của các học sinh, sau đó mở miệng nói: “Tốt, hiện tại chúng ta thưởng thức một chút bài văn của bạn học Ngôn Cẩn, là bài văn viết tốt nhất.
”“Bài văn này tôi cùng mấy giáo viên khác cùng nhau phân tích.
Mặc kệ kỹ năng viết, luận chứng, phương diện tình cảm, bạn học Ngôn Cẩn có thể nói là viết thập phần ưu tú.
”Trên bục giảng cô giáo phân tích các phương diện bài văn của Ngôn Cẩn.
Cũng không tiếc lời tán thưởng dành cho Ngôn Cẩn.
Trong phòng học không ngừng có ánh mắt hâm mộ dừng lại ở trên người Ngôn Cẩn.
Hiển nhiên, loại nổi bật trước mặt giáo viên này, các học sinh vẫn thực thích.
Ngôn Cẩn cảm thấy xấu hổ trong chốc lát rốt cuộc cũng chậm rãi bình phục lại tâm tình.
Cô mím môi, nhìn biểu cảm trên mặt các bạn học.
Chỉ có hâm mộ, tò mò, sùng bái.
Mà không có mang theo bất luận cảm xúc tiêu cực nào.
Thế giới này cùng thế giới trước kia không giống nhau, Ngôn Cẩn đột nhiên nhận thức đến rõ ràng.
Đời trước thân là một cô nhi, hơn nữa thời điểm ở cao trung cho dù thi được giải gì giáo viên cũng không xem vào mắt.
Trong trường cô cũng bởi vì thân phận cô nhi mà bị không ít bạn học ngầm nhạo báng.
Chẳng sợ Ngôn Cẩn không phạm vào sai lầm nào, nhưng vì thân phận cô nhi, cũng đủ để không ít bạn học khinh thường cô.
Ngôn Cẩn từng không dưới một lần nghe những bạn học đó nói xấu sau lưng cô.
“Học tập tốt có lợi ích gì? Có cái gì đáng giá? Không phải chỉ là một đứa không cha không mẹ sao.
”“Chính là ngày thường nhờ cô ta làm hộ một chút việc đều không muốn, dối trá.
”“Tớ nghe nói học phí cao trung của cô ta đều là nhờ một người đàn ông giúp đỡ, khó tránh khỏi bọn họ có quan hệ gì đó đâu.
”“Cả ngày làm bộ làm tịch, rõ ràng là một cái bạch liên hoa, các bạn học nam lớp chúng ta còn coi cô ta là trân bảo.
”Đây là đến từ một bộ phận nữ sinh mang lòng ác ý với Ngôn Cẩn nói.
Đương nhiên càng quá đáng còn có những nam sinh đã từng học cùng lớp với Ngôn Cẩn.
Bọn họ lấy lòng cô, “Bảo hộ cô”, ở thời điểm Ngôn Cẩn bị người khác đàm tiếu vì Ngôn Cẩn mà biện giải.
Nhưng cuối cùng vì Ngôn Cẩn tỏ vẻ mình ở cao trung không nghĩ đến việc yêu đương, người mắng Ngôn Cẩn tàn nhẫn nhất cũng chính là bọn họ.
“Là một cái được bao nuôi, giả thanh cao cái gì?”“Có thể cùng cậu nói chuyện là diễm phúc cho cậu rồi đấy, cậu nghĩ mình là nhân vật nào?”Những từ ngữ ô uế không ngừng chui vào lỗ tai Ngôn Cẩn.
Sau đó Ngôn Cẩn vứt bỏ hết thảy xã giao, đem mình phong bế lại.
Cuối cùng thời điểm thi đại học thi đậu một trường không tồi.
Nhưng làm người cảm thấy buồn cười chính là, giáo viên chủ nhiệm ở lúc cô không chịu nổi các bạn xa lánh, vắng vẻ, khi dễ đi cáo trạng, thì khinh thường với cô ruồi bọ không đậu vào quả trứng bị nứt.
Ở thời điểm cô thi đậu lại nói Ngôn Cẩn có thể thi đậu hoàn toàn là nhờ cách dạy dỗ của bà ta.
Ngay lúc đó Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy ghê tởm.
Lần trước không nhịn được đi cáo trạng, kết quả bị đối phương châm chọc mỉa mai, Ngôn Cẩn liền biết chủ nhiệm đối với mình có thành kiến.
Có lẽ từ nhỏ