Editor: Linh KimSáng sớm thứ bảy, Ngôn Cẩn bị Tần Văn Châu từ trên giường kéo lên.So với cô thì Tần Văn Châu dậy sớm hơn nhiều, lúc này đã rửa mặt xong.Sau khi kêu Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi thức dậy, Tần Văn Châu cùng dì giúp việc nấu cơm, còn lại Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đi rửa mặt.Chờ đến khi hai người rửa mặt, thay quần áo xong, cửa lớn Ngôn gia liền truyền đến một trận tiếng đập cửa.Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi liếc nhau, sau đó Ngôn Hi liền chủ động chạy ra mở cửa lớn.Ngôn Cẩn ngồi ở sô pha phòng khách xem TV, cô nghe rõ tiếng Ngôn Hi sau khi mở cửa hưng phấn hô lên một tiếng: “Ông nội bà nội!”Ngôn Cẩn từ sô pha đứng lên, ngay sau đó nhìn đến Ngôn Hi đang kéo tay một bà lão từ ngoài cửa đi đến.Chẳng qua mấy năm không gặp, lúc này gặp lại Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc, Ngôn Cẩn bỗng nhiên phát hiện hai người bọn họ đều đã già đi không ít.Thậm chí sống lưng vốn thẳng của Ngôn Ái Quốc hiện tại đã có điểm uốn lượn.Ngôn Cẩn tiến lên, cũng ngoan ngoãn mở miệng kêu lên: “Ông nội bà nội.”Từ Phượng Liên ngẩng đầu nhìn Ngôn Cẩn một cái, trên mặt lộ ra nét tươi cười từ ái.“Tiểu Cẩn hiện tại so ra còn cao hơn bà nội rồi.”Ngôn Cẩn cười cười, thời điểm đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Tần Văn Châu bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, tiếp đón Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc ăn cơm trước.Ngôn Cẩn nghĩ nghĩ, lời nói chuẩn bị nói ra cũng thay đổi.“Ông nội bà nội, hai người trước đi rửa tay, chúng tay ăn cơm, đi xe một đêm khẳng định đã mệt mỏi đi, nghỉ ngơi một hồi cháu cùng chị bồi hai người nói chuyện phiếm.”Từ Phượng Liên sờ đầu Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi, lúc này mới lôi kéo Ngôn Ái Quốc hướng tới toilet.Mà Ngôn Ái Quốc sau khi tiến vào cửa Ngôn gia liền đánh giá Ngôn Hi.Thẳng đến khi ông nhìn đến quần áo mặc trên người Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn là cùng một bậc, trên má cũng mang theo thần sắc khỏe mạnh, lúc này ông mới yên tâm đi theo vợ của mình cùng đi rửa tay.Chờ đến khi hai vợ chồng già ra tới, Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi lại thập phần ân cần tiến đến bồi bọn họ ăn cơm.Trên mặt Tần Văn Châu treo nét tươi cười nhu hòa, tiếp đón Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên ăn cơm.Biểu tình của bà tự nhiên, phảng phất người chín năm không về cũng không phải là bà.Nhưng Ngôn Thành lại có vẻ không được tự nhiên, bất quá cũng không có gì đáng trách.Tuy rằng hắn bởi vì những việc đó mà không về nhà, hơn nữa trừ bỏ chuyện kia đi, ngày thường hắn đối với cha mẹ mình cũng quan tâm gửi quà biếu.
Nhưng thời điểm này chân chính ngồi trước mặt cha mẹ, Ngôn Thành rốt cuộc vẫn có điểm không được tự nhiên.Cũng may hai người Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên giống như đã quên mất hắn đã chín năm không về, trên bàn cơm chỉ ngẫu nhiên hỏi vài câu Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi.Ngôn Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.Sau bữa cơm sáng, Tần Văn Châu liền trực tiếp đứng dậy cùng dì giúp việc thu dọn phòng bếp.Ngôn Cẩn nhìn bà một cái, thực hiển nhiên biết rằng ngoài mặt Tần Văn Châu tuy rằng đều giống như bình thường, nhưng trên thực tế bà vẫn ghi hận sự việc lúc trước.Chỉ là Tần Văn Châu có thể đi, Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi lại không thể đi.
Hai người bọn họ bị Ngôn Thành lôi kéo đi bồi Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc nói chuyện phiếm.“Tiểu Cẩn cùng Tiểu Hi khi lên cao trung học tập thế nào?”Tuy rằng chín năm không trở về, nhưng Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho ông nội bà nội, bởi vậy mấy người trò chuyện cũng không thấy xa lạ.Hơn nữa Ngôn Cẩn cũng là một người hướng ngoại, cô nghe được Ngôn Ái Quốc hỏi tới thành tích, liền không ngăn được tự hào trả lời: “Ông nội không tin cháu sao? Cháu