Tiếng cô gái la hét và một chàng trai kêu cứu thảm thiết vọng xuống, ông cụ ở dưới lầu giật mình, ly trà trong tay ông suýt nữa thì đổ.Đứa bé đang xem TV phàn nàn: “Hai chị em trên kia lại đánh nhau rồi.”Ông cụ bực mình xoa đầu cháu mình: “Không sao đâu, lát nữa sẽ ổn thôi.Nhân dịp nghỉ hè, cháu trai tới chỗ ông chơi, vậy mà không có một ngày yên tĩnh.
Hết cách rồi, 10 năm nay lúc nào cũng vậy, chỉ cần ông lên phòng gõ cửa là có thể giải quyết.Hơn nữa thằng bé kia không có gan chọc giận con nhóc đó, ông đã từng này tuổi, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô bé đó, mắt nó như thể muốn ăn thịt người.Tô Cẩn Du nằm trên sàn nhà, tóc bị túm chặt, mặt bị đ è xuống sàn nhà: “Mẹ ơi! Chị lại đánh con! Mẹ ơi!”Mẹ Tô đã chạy vào trong phòng, bà rất sợ hãi.“Thằng nhóc thối! Em có xem không?” Tô Thư Nhan cầm một quyển tiểu thuyết ngôn tình, đánh vào đầu Tô Cẩn Du.“Em không xem! Đồ chị thích mà bắt em phải thích! Chị bị thần kinh à!” Tô Cẩn Du, không chịu đựng được nữa, chị gái suốt ngày bắt anh xem mấy tiểu thuyết ngôn tình, anh là con trai mà.“Thằng nhóc thối! Em nói ai thần kinh hả! Ai? Chị nói em biết, có ngày chị ném em ra đường.”“ y! Chị, em sai rồi, em xem, em xem là được chứ gì! Chị mau buông tay ra!” Tô Cẩn Du sợ nhất bị chị gái véo phần thịt phía sau cổ, không đau, mà cảm giác không khống chế được muốn đi tiểu.
Nghe ba nói, hồi nhỏ anh bị véo 1 lần, sau đó thì đi tiểu ra luôn.“Như thế có phải tốt hơn không?” Tô Thư Nhan buông tay, ném quyển sách lên người Tô Cẩn Du: “Xem đi, trong này cũng có một người tên Tô Cẩn Du, cả ngày ham ăn biếng làm, phải nhờ chị gái chăm sóc.
Tô Cẩn Du chết tiệt, làm chị mà còn phải nhìn sắc mặt nó mà sống! Cũng không cho chị gái đi xem công viên hải dương!”Biết ngay là vì chuyện vé vào cổng.Tô Cẩn Du dùng ánh mắt ai oán liếc Tô Thư Nhan, nói: “Chị nói sẽ không giận mà?”Tô Cẩn Nhan dịu dàng cười: “Chị giận hả? Chị gái của em nào dám giận ai bao giờ?”“Vé vào công viên Hải dương là bạn tặng em, hẹn em đi cùng, em không cho chị được, nếu được em đã cho chị rồi!” Từ nhỏ đến lớn, có đồ ăn ngon đồ chơi tốt Tô Cẩn Du đều nhường chị, đồ thừa còn sót lại mới đến lượt cậu.Đây là gia đình “trọng nữ khinh nam” điển hình, không nói đến cái khác, chỉ nói về tiền tiêu vặt, mỗi ngày anh chỉ được 10 tệ, còn chị gái lúc nào cũng có mấy trăm tệ trong túi, ba mẹ đưa tiền cho chị không chớp mắt.“Chị không cần biết! Chị muốn đi công viên hải dương!” Một khi Tô Thư Nhan nói “chị không cần biết” vậy thì thật sự là không cần thương lượng nữa.Tô Cẩn Du bất lực, móc từ trong túi ra một tấm vé nhàu nát, miễn cưỡng đưa ra: “Đây nè.”Tô Thư Nhan cầm tấm vé, cười ngọt ngào với Tô Cẩn Du: “Cảm ơn em trai!”Sau khi Tô Thư Nhan rời đi, Tô Cẩn Du mới lấy chiếc điện thoại cũ nát trong túi, gọi điện cho Chu Kha: “Tiểu Trư, tớ không đến công viên hải dương được.”“Tại sao?”“Vé bị chị tớ cướp mất rồi…”Chu Kha trầm mặc một lúc rồi cúp điện thoại.Chắc tiểu Trư giận rồi, ngày mai phải mời cậu ấy ăn cơm… Tô Cẩn Du thở dài, biết thế đã không mang ra khoe rồi.Không thể đi công viên hải dương, Tô Cẩn Du nhặt cuốn tiểu thuyết dưới đất lên.“Cuộc sống hạnh phúc của Tô San sau khi trùng sinh”Chậc, đúng là kiểu tiểu thuyết chị anh hay xem, toàn là cẩu huyết, không cần mở ra đọc Tô Cẩn Du cũng đoán được nội dung.
Kể về một cô gái, cuộc sống rất thảm, bà ngoại không thương, cậu không yêu, sau đó cô ấy trọng sinh đến một gia đình giàu có, được mọi người yêu thương, sống một cuộc đời hạnh phúc, câu chuyện kết thúc.Loại tiểu thuyết này nhìn bìa sách đã biết là loại kết thúc có hậu, Tô Cẩn Du thường thích xem thể loại nhiều drama, ví dụ như sau khi trùng sinh quay về xử lý Nhật Bản nhỏ