Lý Ưng Hiếu mỉm cười, đút một viên kẹo mylikes vào miệng, hương vị ngọt ngào, béo ngậy lại có một chút đắng tràn ngập trong miệng.
Tô Cẩn Du không khỏi thốt lên đồ ăn ở thời này sao lại ngon như thế."Ngon không?"Tô Cẩn Du gật đầu lia lịa, nói: "Em muốn ăn nữa."Lý Ưng Hiếu nhéo má anh một cái, lại đút cho anh một viên nữa.Lý Ưng Hiếu đúng là một người anh tốt, Tô Cẩn Du rất cảm động.
Nếu như anh có một người anh trai như vậy thì tốt biết bao.Bữa tối rất thịnh soạn, một nồi đậu hũ hầm thịt to, cá trích hầm và hai món ăn kèm.Lý Ưng Hiếu đổ một ít nước nóng vào ly tráng cho sạch, rồi rót rượu vào ly, hâm rượu xong thì chú út cũng vừa thay xong quần áo và bước ra khỏi phòng: "Ứng Hiếu, con vào trong xe của cha lấy cặp tài liệu ra đây."Lý Ưng Hiếu gật đầu, không hề do dự mà mở cửa đi ra ngoài.Suy nghĩ của Tô Cẩn Du lại thay đổi, nếu anh có một đứa con trai như Lý Ứng Hiếu thì tốt biết bao.Chú út ngồi ở vị trí ở giữa nhìn mấy đứa trẻ, cầm đũa lên, nở một nụ cười: "Ăn thôi."Có lẽ có mặt chú út ở đây, mấy đứa trẻ cũng ăn uống nhã nhặn hơn rất nhiều, đặc biệt là Nhị Ni, cô ấy cúi đầu chậm rãi ăn cơm.Nhị Ni chỉ là đứa trẻ 12 tuổi, không ai cảm thấy gì cả.
Nói đến lại buồn cười, lớn tuổi nhất lại là Tô San.Tô Cẩn Du không nghĩ nhiều, nếu anh biết nhìn sắc mặt người khác thì đã không phải là Tô Cẩn Du 7 tuổi rồi."Cẩn Du, ăn chậm thôi." Cô út nhìn thấy anh làm rơi cơm ra ngoài, sau đó lại dùng bàn tay nhỏ béo ú nhặt cơm cho vào miệng, rồi lại tiếp tục ăn cơm như chưa hề xảy ra chuyện gì.Một lúc sau, Tô Cẩn Du kiêu ngạo giơ cái chén to bằng mặtanh lên nói: "Con ăn xong rồi."Chú út bình thường không cười nhưng cũng đành cười một cái, sau đó nghiêm mặt nhìn Tô Cẩn Du: "Ăn hết cơm dính ở trên mặt đi."Tô Cẩn Du sờ mặt, sờ trúng mấy hạt cơm liền cười haha ăn hết luôn."Được rồi, Cẩn Du đi vào phòng anh Ưng Hiếu chơi đi, không được vẽ bậy đâu đấy." Sau khi Tô Cẩn Du rời đi, cô út quay sang nói với chồng: "Hôm nay em đưa mấy đứa nhỏ đi cung thiếu niên đón An Nhiên, Cẩn Du nhìn thấy phòng vẽ tranh thì nằng nặc đòi chơi, không ngờ thằng bé vẽ đẹp lắm, em nghĩ có thể để cho thằng bé đi học vẽ."Cô út cảm thấy cháu trai mình có năng khiếu hội hoạ, cô ấy muốn bồi dưỡng cho đứa trẻ này.Tô San lúc này mới hiểu ra.Hóa ra là như vậy, bởi vì cô đề nghị đi cung thiếu niên, Tô Cẩn Du mới bị phát hiện ra năng khiếu vẽ tranh, Tô San không ngờ chỉ một hành động nhỏ của mình sẽ mang đến thay đổi như vậy.Quỹ đạo cuộc đời của Tô Cẩn Du thay đổi, Tô San không để tâm, biết