Đã sớm vào giờ học, trong lòng Chu Thành Ngộ không bình tĩnh, trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một màn thiếu chút nữa ngã ở trong sân trường kia.
Ngã cũng không có gì, nhưng tại sao cô Lê ngay cả suy nghĩ trong lòng anh cũng biết?
Rất nhanh, giờ tự học buổi sáng cũng tan.
Chu Thành Ngộ định ra hành lang hóng mát một chút. Bây giờ anh không thể nhảy cửa sổ, chủ nhiệm lớp mới quy định không được đi qua cửa sổ, lần đầu phạt 20 tệ, lần sau phạt gấp đôi.
Bị phạt tiền, anh thà cho Chu Nghiêu Nghiêu, ít nhất Chu Nghiêu Nghiêu thu phí đi đường 5 tệ.
Hôm nay Chu Thành Ngộ đặc biệt đổi tiền lẻ ở siêu thị. Từ trong ví tiền lấy ra một tờ 5 tệ ném xuống chỗ Chu Nghiêu Nghiêu. Chu Nghiêu Nghiêu đang bổ sung bài tập, tối hôm qua cô lại quên làm.
Vốn là tâm tình buồn rầu tệ hại, nhưng khi nhìn thấy 5 đồng, mắt cô liền sáng lên. Ngước mắt, ánh mắt khép hờ nhìn Chu Thành Ngộ:" Quyết định giao nộp phí qua đường?"
Chu Thành Ngộ nào có rảnh rỗi cùng cô tranh luận, không kiên nhẫn nói:" Tranh thủ thời gian đi ra đi."
Chu Nghiêu Nghiêu nhìn tiền ở trên bàn, không so đo tính xấu này của anh, có lẽ thời kì tiền mãn kinh của anh đến.
Chờ Chu Thành Ngộ rời đi, Chu Nghiêu Nghiêu từ trong cặp sách của anh lấy ra ví tiền, lại đem năm đồng tiền kia nhét vào. Đem ví tiền cất đi lại tiếp tục làm bài tập.
Kẻ ngu này cho tới bây giờ đều không biết túi tiền mình cụ thể có bao nhiêu tiền.
Cô mỗi lần hỏi Chu Thành Ngộ phí qua đường đều thừa dịp anh không chú ý trả lại. Cô chính là muốn chọc tức anh, muốn nhìn dáng vẻ anh phát điên, ai bảo anh giận cô.
Chu Nghiêu Nghiêu cuối cùng còn hai đề chưa xong, vốn là muốn chép bài Chu Thành Ngộ nhưng mà chuông học đã vang lên. Tiết thứ nhất chính là môn toán. Thầy giáo Toán học khoảng thời gian này tạm thời dạy thay cô Lê, đối với bọn họ liên miên không ngớt, bọn họ cũng không phải rất quen thuộc với phong cách giảng bài của vị thầy giáo này.
Trước giờ tan lớp mấy phút, thầy giảng mấy bài khó trong đề hôm qua giao về, đề bọn họ luyện tập đều là tài liệu nội bộ của trường, độ khó rất cao. Chu Nghiêu Nghiêu làm cố hết sức, thầy nói rất nhanh, cô nghe như thiên thư vậy, một chút cũng không hiểu.
Chuông tan học vang, trên mặt Chu Nghiêu Nghiêu viết bốn chữ tuyệt vọng thật to.
Cô muốn để Chu Thành Ngộ giảng cô nghe, kết quả xoay mặt liền thấy Lê Nhược," Nhược Nhược, chào cô."
Chu Thành Ngộ cũng ngước mắt, thói quen là một thứ đáng sợ. Lúc Lê Nhược đứng bên cửa sổ, cảm giác cả ngày đều tốt đẹp, nếu trong tiết học cô không tới, anh luôn cảm thấy thiếu thiếu đi một chút gì đó.
Lê Nhược vẫn giống như lúc trước, hai cùi trỏ chống trên cửa sổ, đỡ cằm nhìn vào lớp học. Cô nhìn Chu Nghiêu Nghiêu rên rỉ than thở, hỏi:" Sao vậy?"
Chu Nghiêu Nghiêu:" Trong giờ thầy giảng đề em nghe không hiểu."
" Đề nào?" Lê Nhược đoán, chắc là bài tập tối qua, nếu là đề hôm nay thì khẳng định cô nghe không hiểu, cũng chỉ có thể giả bộ mất trí nhớ.
Chu Nghiêu Nghiêu đem vở đưa cho Lê Nhược, hỏi Lê Nhược có thể hay không chỉ cho cô mấy đề. Hôm nay thầy nói nhanh quá, cô một chút cũng nghe không hiểu.
Lê Nhược nhìn một chút, đây không phải là mấy đề cô chép hôm qua sao?
Cô từ trong túi cầm ra tờ giấy có câu trả lời, nói:" Các bước giải đều ở đây, em xem có hiểu hay không. Nếu không hiểu có thể hỏi Chu Thành Ngộ."
Chu Thành Ngộ theo bản năng nhìn vào tờ giấy, cuối tờ giấy lại có cách giải thứ hai. Tối hôm qua anh cũng chỉ làm ra một cách, hơn nữa cách đơn giản anh cũng không nghĩ ra, thời gian lại quá muộn, anh liền đi ngủ.
Nhìn cách giải thứ nhất, giống như anh vậy, tương đối rườm rà. Anh nhìn tiếp cách giải thứ hai, lại nhìn không hiểu, hẳn là áp dụng một số kiến thức đại học để giải.
Anh cầm bút, cũng theo Chu Nghiêu Nghiêu chép câu trả lời, vừa chép vừa nghĩ, phát hiện con số cô Lê viết sai anh cũng chép lại, sau đó gạch đi, tiếp tục chép.
Lê Nhược bối rối, hóa ra đều này là Chu Thành Ngộ chép câu trả lời của cô?
Vậy bài giải này từ đâu tới?
Đề này rốt cuộc là ai làm được?
Lê Nhược không cách nào hiểu được, cô đi ra sân vận động, ngồi chỗ thứ nhất trên khán đài, gọi Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp. Cô đem nghi ngờ trong lòng nói cho Tiểu Ma Diệp, bởi vì cô có cảm giác chỗ nào không đúng.
Tiểu Ma Diệp cũng không cách nào giải thích, hệ thống dự cảm thất bại, nhưng khẳng định đây là điềm báo không tốt, bởi vì xuất hiện hiện tượng không giải thích được.
Nó nhìn Lê Nhược:" Chị mấy ngày nay đều là chép bài của Chu Thành Ngộ năm 2006 để lừa bịp? Chính chị căn bản không có nghiêm túc đọc sách?"
Lê Nhược:"..." chột dạ giải thích:" Cũng không phải toàn bộ là vậy. Chỉ là mấy đề đấy chị không biết cho nên chép lại câu trả lời."
Tiểu Ma Diệp biểu tình rất nghiêm túc:" Nhược Nhược, chị làm vậy sẽ xảy ra vấn đề, hệ thống ma lực toàn bộ sẽ bị loạn. Chị phải tự mình giải đề."
Lê Nhược đáp lời:" Được, được, được, Chị biết rồi." Cô đưa ra ba ngón tay bảo đảm, sau này kiên quyết không giở trò bịp bợm nữa, nghiêm túc học hành.
Ngoài miệng Lê Nhược bảo đảm, nhưng không quá nửa ngày, cô liền quên mất không còn một mống.
Năm 2006 thật nhàm chán, trên mạng không có gì thú vị chơi, mấy cái diến đàn cô cũng không muốn đi dạo, có chút hoài niệm cuộc sống trước kia.
Thở dài, Lê Nhược mở ra sách toán học, trên bàn làm việc đều là sách giáo khoa cùng tài liệu của Lê Tường. Cô mới nhìn một chút liền bắt đầu ngáp.
Đối với cô mà nói, sách toán học so với thuốc ngủ còn có hiệu quả hơn.
Bên ngoài tuyết rơi nhiều, trong phòng mở máy điều hòa không khí ấm áp. Cô nằm sấp trên bàn làm việc trong chốc lát liền ngủ.
Rõ ràng hôm nay tâm tình rất tốt, nhưng cô lại mơ thấy ác mộng, cùng giấc mộng lúc trước giống nhau.
Núi tuyết, tuyết lở, còn có Chu Thành Ngộ vì cô liều mình. Trong lúc cô đang khóc kêu liền tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, cô như cũ vẫn còn sợ hãi, trong lòng đau nhói.
Lê Nhược đứng dậy rót một cốc nước ấm, uống nửa ly nước an ủi.
Cô nhớ Tiểu Hoa Hồng nói qua, đời trước cô là nhân viên khoa khảo, vào núi gặp phải tuyết lở, cô cùng ai... sau đó Tiểu Hoa Hồng không nói thêm gì nữa.
Chẳng lẽ người cùng cô chính là Chu Thành Ngộ?
Bọn họ đời trước là vợ chồng sao?
Bởi vì rời nhau thật sớm cho nên đời này hợp lại?
Đang lúc Lê Nhược thất thần, điện thoại di động reo, là Trình Ngọc gọi tới.
Cô đã mấy ngày đều không liên lạc với Trình Ngọc, Trình Ngọc cũng không tìm cô, xem ra ở tổ quay không thể tách rời.
" Mẹ."
Trình Ngọc:" Bảo bối, có bận hay không?"
Lê Nhược:" Không bận, mẹ, có việc gì vậy?"
Trình Ngọc than thở:" Điện thoại con buổi tối không gọi được, dì giúp việc nói buổi tối con cũng không về nhà, mẹ thiếu chút nwuax đã báo cảnh sát rồi. Lại gọi cho hiệu trưởng trường con, hiệu trưởng nói con ngày ngyaf đều đi dạy, trạng thái tốt vô cùng. Mẹ lúc