Khi Du Bách Chu mở mắt ra một lần nữa, cảnh tượng trước mắt toàn bộ đều thay đổi.
Phòng học trống trải không người sử dụng, vài học sinh dáng vẻ lưu manh mặc đồng phục vây quanh một nam sinh ở giữa, mà nam sinh bên trong cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.
Du Bách Chu nhìn cảnh tượng xa lạ trước mặt xa lạ, tính nói chuyện, lại không cẩn thận bị khói trong miệng sặc một chút, mới phát hiện chính mình không chỉ ngậm thuốc lá trong miệng, tư thế ngồi còn rất "giang hồ".
Du Bách Chu đứng hình một chút, tình huống gì đâyy??
Cậu rõ ràng nhớ rõ chính mình trên đường đi báo nguyện vọng bị xe đâm trúng, hiện tại như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này? Còn có nơi này lại là chỗ nào?
Trong đầu truyền đến một thanh âm, "Hoan nghênh đi vào thế giới trong sách, cậu có thể kêu tui 008."
Du Bách Chu có chút ngốc, "Thế giới trong sách? Tôi xuyên thư??!"
008: "Đúng vậy chủ nhân, tui là hệ thống tùy thân của cậu nha, 008." (*'∀`)
Sau hai giây Du Bách Chu mới phản ứng, cậu xem qua không ít tiểu thuyết xuyên thư, nhưng chính mình xuyên tiến trong sách, vẫn là lần đầu tiên.
Cậu hỏi 008 tình huống của cuốn tiểu thuyết, 008 chỉ nói cho cậu đây là một quyển sảng văn.
*Sảng văn: một quyển sách mà nhân vật chính từ bắt đầu tiểu thuyết đến phần cuối câu chuyện thuận buồm xuôi gió, thăng cấp thần tốc.
Cậu trấn tĩnh vài giây, vẫn duy trì một lý trí, "Cho nên dựa theo kịch bản, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ cậu giao cho tôi?"
008: "Không, không có nhiệm vụ nào cả, ở chỗ này, cậu có thể vận dụng những tin tức cậu biết để làm tất cả những gì cậu muốn." (^_^)
Du Bách Chu khó hiểu, cảm thấy cái này cũng tự do quá rồi, liền hỏi: "Mục đích tôi xuyên vào đây là gì?"
008: "Sống sót."
Sống sót?
Cách nói này...... (p_q)
Không biết vì cái gì, Du Bách Chu có loại dự cảm không tốt, luôn cảm thấy tương lai tràn ngập gian khổ.
008 nói: "Tui sẽ truyền thông tin tiểu thuyết vào trong đầu cậu, cốt truyện kế tiếp tùy cậu tự do khám phá trải nghiệm. Nếu có vấn đề, cậu có thể ở trong đầu kêu gọi tui bất cứ lúc nào." (^o^)
Thanh âm của 008 vừa kết thúc, thông tin tiểu thuyết tin tức truyền tới trong đầu Du Bách Chu, hết thảy đều trở lên rõ ràng ——
Cậu xuyên vào một quyển sảng văn, trở thành đại ca oai phong một cõi trong trường học, hơn nữa vẫn là giáo thảo được đông đảo nữ sinh theo đuổi.
*Giáo thảo: chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
Du Bách Chu tự tát mình một cái, cậu lần đầu phát hiện, thì ra dự cảm của mình còn có lúc không chính xác như vậy.
Loại sảng văn này, tương lai nam chính làm sao có khả năng gian khổ được cơ chứ. (ーー;)
Du Bách Chu, giới tính nam, 18 tuổi, lớp 11 - 5, từ nhỏ đã bắt đầu học ở quốc tế trường, thành tích học tập đếm ngược, lại tinh thông ngôn ngữ năm nước, am hiểu hội họa cùng tất cả thứ có liên quan đến nghệ thuật.
Một giờ trước nghỉ trưa, làm đại ca trường học Du Bách Chu, cũng chính là nguyên chủ, để người qua đường Giáp đem bài tập ngày hôm qua cho mình, kết quả người ta trực tiếp không quan tâm, trong lòng nguyên chủ cực kì khó chịu, vì thế để cho các tiểu đệ đem người qua đường Giáp trói lại, đem tới phòng học không sử dụng, định hành hung một trận.
Sau đó, trước khi trận hành hung xảy ra, cậu xuyên qua.
Trong miệng Du Bách Chu ngậm thuốc lá, chân đặt trên ghế, mà trước mặt, đúng là người mà bị các tiểu đệ trói gô trói tới nửa giờ trước, ............
Từ từ, người qua đường Giáp là ai thế? ಠ_ಠ
Du Bách Chu hỏi 008.
008: "Thông tin tiểu thuyết đang được truyền vào."
008: "Ai da, chết gòi, kẹt gòi!" (O_O)
Du Bách Chu: "......"
008 giải thích, bởi vì thông tin tiểu thuyết rất lớn, hơn nữa thiết bị của bọn họ cũng già rồi, việc truyền tải thường xuyên sẽ phát sinh mắc kẹt hoặc tình huống truyền vào chậm chập, nhưng đừng lo lắng, tiểu thuyết số lượng nhiều như này, trong ba đến năm ngày là có thể tải xong.
Du Bách Chu mỉm cười tỏ vẻ thiết bị của bọn họ nên thay đổi.
Thông tin truyền vào không được đầy đủ, Du Bách Chu đành phải dùng phán đoán của chính mình quan sát người qua đường Giáp trước mặt.
Người qua đường Giáp tóc đen hơi xoăn, nửa cúi đầu, tóc mái trên trán che khuất gần như hơn nửa gương mặt, khiến người khác không thấy rõ diện mạo. Tuy hắn ngồi ở trên ghế, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dáng vẻ rất cao, ít nhất là gần 1m9, dáng người cũng không gầy yếu giống nam sinh cao trung bình thường, nếu lớn lên cũng không tệ, chắc sẽ là loại hình nam sinh mà nữ sinh yêu thích.
Du Bách Chu đánh giá người trước mặt.
Theo lý thuyết, người bình thường khi biết chính mình sẽ bị đối xử bạo lực nên là sợ hãi hoảng loạn, cho dù xin tha đều rất bình thường, nhưng người qua đường Giáp này cũng bình tĩnh quá rồi, một chút cũng không cảm thấy khả năng mình sẽ bị tẩn một trận, rất kỳ quái, Du Bách Chu không từ trên người hắn nhìn ra một chút hoảng loạn, ngược lại thấy được một sự bình tĩnh khác biệt với bạn cùng lứa tuổi.
Giọng nói của đàn em số một từ bên cạnh truyền đến, "Đại ca, hôm nay không đánh thằng Hạ Diễn này một trận, về sau nó lại coi trời bằng vung!"
Đàn em số 2 phụ họa nói: "Chính xác, ỷ vào học giỏi nên không coi ai ra gì, em đã nhìn nó chướng mắt lâu rồi!"
Hóa ra người qua đường Giáp tên Hạ Diễn, vẫn là cái học bá.
Tiểu đệ số 3 khoa trương giơ gậy bóng chày trong tay lên, "Đại ca, chỉ cần anh ra lệnh một câu, bọn em trực tiếp đánh nó!"
Du Bách Chu nhìn đàn em số 3 giơ gậy bóng chày, nhìn đến hoảng hốt, yên lặng: "Cởi trói cho cậu ấy."
Đám đàn em: "???"
Bọn họ rõ ràng không hiểu được hành động của đại ca nhà mình.
Du Bách Chu thấy đán đàn em không có hành động gì, tự mình nhảy khỏi ghế dựa, đi đến trước mặt Hạ Diễn, tự mình cởi dây thừng.
Làm đại ca trường ngầu thì ngầu đấy, nhưng Du Bách Chu còn không có muốn loại "Ngầu" này xây dựng ở trên việc bắt nạt người yếu hơn mình.
Huống hồ, cậu luôn cảm thấy người này hẳn là vai phụ quan trọng nào đó trong sách.
Du Bách Chu đem dây thừng được thắt đến mười phần tùy ý cởi bỏ, nghĩ cứ như vậy đem người chọc đến lại thả đi giống như có chút không ổn, vì thế muốn chân thành xin lỗi người trước mặt thay nguyên chủ.
Tuy rằng làm sai chính là nguyên chủ, nhưng rốt cuộc bây giờ và sau này thân thể này đều là cậu, cậu nên phụ trách sai lầm của nguyên chủ.
Du Bách Chu vừa định xin lỗi, vừa nhấc mắt đối diện với con ngươi người trước mặt, lời xin lỗi tức khắc liền bị mắc ở cổ họng.
Con ngươi đen nhánh bị tóc mái che khuất hơn nửa, mang theo vài phần ác liệt.
Độ ấm quanh thân dường như là giảm đi vài độ.
Du Bách Chu nhìn người gỡ dây thừng trên người xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng nhặt lên kính đen bị ném ở một bên trên mặt đất, không nói một câu đứng dậy đi ra phía của.
Mãi đến khi bóng dáng người nọ biến mất, Du Bách Chu mới lấy lại tinh thần.
Người này sao lại thế này?
...... Thật là khủng khiếp.
Khác với đêm đông rét lạnh, chiều mùa hè dù cho nóng bức, nhưng mặt hồ gió nhẹ thoảng qua cũng là mát mẻ.
Trường nguyên chủ học, là trường học quý tộc vô cùng nổi tiếng ở thành phố A, có thể tiến vào trường học này một là con cái của ông to bà lớn trong thành phố A, hai là thành tích nổi bật được tuyển chọn đặc biệt.
Nguyên chủ là thứ nhất, học tập kém, nhưng trong nhà lại là vừa có tiền vừa có quyền.
Ngay lập tức là vào lớp, Du Bách Chu dựa vào tin tức đã biết, mang theo đám đàn em đến khu dạy học lớp 12.
Có khoảng cách từ văn phòng giáo viên và khu vực dạy học, thời điểm đi ngang qua văn phòng giáo viên, Du Bách Chu nghe được thanh âm nói chuyện của hai giáo viên trong văn phòng.
Thời điểm cậu đi ngang qua, vừa vặn nghe được một cô giáo nhắc tới cậu.
"Du Bách Chu lớp tôi thầy cũng biết phải không? Cả ngày không lo học tập chỉ biết đánh nhau, không chỉ học tập kém, tính cách lại xấu, khó dạy dỗ!"
"Aiz cô nhỏ giọng một chút đi, nhỡ đâu có học sinh đi ngang qua nghe được làm sao bây giờ?"
"Lúc này làm sao sẽ có học sinh đi ngang qua? Đều ở bên kia rồi, nói đến cậu ta liền tôi lại bực mình."
"Không có biện pháp, dù gì đấy cũng là tiểu thiếu gia được người người yêu thương mà."
"Tiểu thiếu gia? Ngoại gây chuyện cản trở thành tích cái gì đều không biết, chính là sâu mọt chỉ biết ăn cơm nhà, loại người này đặt ở trong lớp tôi chính là tồn tại giống rác rưởi vậy."
Nghe được cô giáo kia nói,