Nghe được câu Hạ Diễn nói "Lần sau đưa cái khác đi" kia, so nghe được Hạ Diễn nói "Cảm ơn" càng làm cho Du Bách Chu kích động.
Bởi vì cảm ơn chỉ là một giai đoạn kết thúc, nhưng mà "Đưa cái khác" lại là một loại cam chịu có thể tiếp tục cổ vũ xuống dưới.
Chỉ cần cậu còn có thể tặng đồ Hạ Diễn thêm một ngày, Du Bách Chu biết, chính mình cách cái chết liền lại xa thêm một bước. (๑•̀ㅂ•́)ﻭ✧
Ha ha ha ha ha, hiện tại cậu thực sự vui vẻ đến điên rồi!!
Hai người mặt đối mặt đứng ở vị trí bên cửa cổ, cách đại khái mười mấy centimet, hoàng hôn ánh sáng quét ở trên má Du Bách Chu lộ ra màu hồng nhạt, vầng trán no đủ, làm trên lông mi đậm của cậu một tầng màu cam, đem cả người cậu phác họa ra mang theo độ cung ấm áp.
Hạ Diễn rũ mắt nhìn gương mặt tươi cười phía trước, nghĩ thầm, vui vẻ đến nỗi như vậy sao?
Anh không tiếng động cười một cái, thật là đủ ngây thơ.
Xe đến trạm, Hạ Diễn muốn xuống xe, liền ở trước khi Hạ Diễn xuống xe, Du Bách Chu chủ động cùng anh nói dừng.
Hạ Diễn trả lời "Ừ".
Du Bách Chu cảm thấy, cái này đơn giản hỗ động, quả thực chính là tiến triển tình cảm của hai người anh em bay vọt mà.
Cậu từ lúc bắt đầu đã làm tốt tâm lý bị Hạ Diễn làm lơ, từ chủ động hẹn ăn cơm bị vứt bỏ, sau lại đến đưa bánh mì bơ dâu tây bị Hạ Diễn chấp nhận, sau đó hiện tại rốt cuộc có thể cùng Hạ Diễn giống bạn bè bình thường nói chuyện với nhau, loại cảm giác từng bước một tới gần mục tiêu này, thật sự quá tuyệt vời! (๑˃̵ᴗ˂̵)ﻭ
Cậu hiện tại vui vẻ nghĩ trực tiếp ở trên xe buýt nhảy nhót.
Nhưng nhiều đôi mắt bên cạnh như vậy đã nói cho cậu biết, không được, cố nhịn đến khi về nhà rồi lại nhảy.
Du Bách Chu đi theo xe buýt tiếp tục chạy, ở lúc sau khi tới trạm giao thông công cộng cuối cùng, cậu nhìn xem bốn phía trống không, có chút ngốc.
Cậu yếu ớt hỏi tài xế: "Sư phó, xin hỏi, chuyến giao thông công cộng số 4 không phải là đi qua đường phía tây bên kia sao? Nơi này, là chỗ nào vậy?"
Tài xế quay đầu lại: "Đi ngang qua đường phía tây chính là chuyến số 14."
Du Bách Chu: "......" -ㅅ-
Mười phút sau, Du Bách Chu bị Lý thúc đón trở về nhà.
Về đến nhà, Du Bách Chu chuyện thứ nhất chính là nói với dì không cần chuẩn bị bánh mì bơ dâu cho cậu nữa, Phó Hạ nghe vậy, bỏ tạp chí xuống bên cạnh trêu ghẹo cậu: "Như thế nào, bạn gái nhỏ của con đuổi tới tay rồi?"
Du Bách Chu: "......"
Đối với chuyện chính mình đem bánh mì đưa cho bạn gái, bạn trai, vẫn là bạn bè này, Du Bách Chu đã không thể giải thích gì.
Lúc này, Du Thần nghe tiếng từ trong phòng tắm ra tới, "Cái gì? Du Bách Chu yêu đương?? Muốn mời giáo viên đến làm khách trong nhà có phải hay không?"
Du Bách Chu: "......"
Du Bách Chu giải thích không rõ, dứt khoát chạy nhanh trở về phòng ngủ.
Tưởng tượng đến vừa rồi trải qua cùng Hạ Diễn cùng nhau ngồi giao thông công cộng, không biết vì cái gì, đáy lòng bỗng nhiên có một chút cảm xúc vui vẻ.
Cậu lăn một cái ở trên giường, nghĩ thầm nếu không thể tặng bánh mì bơ dâu, vậy sau này nên đưa cho Hạ Diễn cái gì mới được đây?
Một lần nữa cậu bắt đầu ở trong trí nhớ tìm tòi thông tin có quan hệ đến sở thích của Hạ Diễn, không tìm thấy được sở thích, lại tìm thấy được một sự kiện làm người có chút thương cảm.
Thời điểm lúc trước cậu mời Đồ Cao Minh cùng một đám đàn em đi ra ngoài ăn, ở bên ngoài nhìn thấy một người có chút giống Hạ Diễn đi vào Bệnh viện Trung tâm số 2, hiện tại nhớ đến, người nọ không phải giống Hạ Diễn, mà hẳn chính là Hạ Diễn.
Trong sách miêu tả, thời điểm Hạ Diễn học cao trung, mỗi ngày trừ bỏ học tập, còn muốn phân tâm chiếu cố mẹ bị bệnh trên giường. Cụ thể mẹ anh bị bệnh gì trong sách cũng không có viết ra, nhưng lại nói đó là một bệnh rất nghiêm trọng.
Nghiêm trọng đến...... Khi Hạ Diễn vào tháng 9 năm lớp 11, mẹ anh sẽ bởi vì căn bệnh này mà rời xa nhân thế.
Vào tháng chín, Du Bách Chu mới nhớ tới, hiện tại đã là tháng chín rồi.
Phan Diệc đẩy cửa nhà Hạ Diễn, nói với tài xế phía sau mang theo bao lớn bao nhỏ đồ vật đặt ở cửa rời đi, sau đó hướng bên trong nói: "Diễn ca, em tới rồi!"
Hạ Diễn mới vừa tắm xong còn đang xoa tóc từ trong phòng đi ra, sau khi nhìn đến đống đồ ở cửa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó xoay người hướng bên trong đi vào.
Phan Diệc chạy nhanh theo sau, "Ai, Diễn ca anh đi chậm thôi!"
Đuổi theo Hạ Diễn, Phan Diệc vì chuyện hôm nay có chút lên án nói: "Hôm nay chúng ta không phải nói tốt cùng nhau trở về sao, em chẳng qua là bị giáo viên gọi vào văn phòng một chút, anh như nào lại bỏ đi trước chứ?"
Hạ Diễn đi đến bên cạnh tủ lạnh, từ bên trong cầm ra hai lon bia, ném cho Phan Diệc một lon, dư lại một lon một tay kéo ra, "Có chút việc."
Phan Diệc hiếu kỳ nói: "Nha, chuyện gì? Chẳng lẽ là vì cố ý cùng nam sinh nào cùng nhau về nhà?"
Hạ Diễn liếc mắt nhìn Phan Diệc một cái, Phan Diệc nhanh nhẹn câm miệng.
Qua một lát, Phan Diệc một bên gật đầu một bên nhỏ giọng nói thầm nói: "Cũng đúng, cao lãnh chi hoa không có khả năng có thể làm ra loại chuyện này."
Nghĩ đến Phan Diệc đi theo bên người Hạ Diễn mấy năm, vô luận nam nữ, Phan Diệc nhìn thấy, trước nay đều chỉ có phần người khác siêng năng theo đuổi Hạ Diễn, cậu ta trước nay đều không thấy Hạ Diễn chủ động lòng đối với ai, càng không nghe được Hạ Diễn đối với chuyện của bất kỳ ai cảm thấy hứng thú, làm bạn thân Hạ Diễn, Phan Diệc rất rõ ràng, việc chính mình cũng không biết, người khác lại càng không thể biết, ở trong ấn tượng của mình, Hạ Diễn thật giống như một cái máy móc trong lòng hoàn toàn không có tình yêu, gương mặt tươi cười ngẫu nhiên gặp được đều chỉ có ở trong công tác tình cảnh tất yếu mới có thể nhìn đến.
Nhưng Hạ Diễn không phải không có cảm tình, ít nhất, anh thật sự có tình nghĩa.
Phan Diệc nhớ rất rõ ràng, thời điểm khi nhà cậu ta bị đối thủ hãm hại phá sản hơn nữa bị công ty đối địch liên thủ đẩy vào cảnh nguy hiểm, doanh nghiệp trong giới không có bất kỳ công ty nào chịu vươn tay giúp đỡ bọn họ, ngay cả người trước kia gọi là bạn tốt của ba mình, đều sợ chọc phải phiền toái do đó không muốn ra tay hỗ trợ.
Đoạn thời gian kia, chỉ sợ là những ngày tháng đen tối nhất trong cuộc