Đại khái việc truyền dẫn thông tin đã có chút tiến bộ, được 008 nhắc nhở, thông tin về cha mẹ bắt đầu xuất hiện đứt quãng trong đầu của Du Bách Chu.
Nguyên chủ được một cặp tình nhân nhận nuôi khi mới năm tuổi. Cậu ta không có một cha một mẹ như những người khác, mà có tận hai người cha. Người đàn ông có vẻ ngoài dịu dàng trước mặt là một trong số họ.
Phó Hạ, ba mươi lăm tuổi, một nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng, biệt thự trước mặt này do chính tay anh thiết kế; người cha khác, Du Thần, CEO của một công ty niêm yết nổi tiếng ở thành phố A, hiện ba mươi sáu tuổi, khi còn trẻ thuộc dạng thế hệ thứ hai của gia đình giàu có, ăn chơi phóng túng, về sau gặp ba của nguyên chủ, Phó Hạ, mới trở nên đứng đắn, toàn tâm tập trung vào gia đình và sự nghiệp.
Nguyên chủ được nhận nuôi vào năm thứ hai sau khi Du Thần và Phó Hạ thành lập gia đình.
Du Bách Chu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Sau khi chấp nhận thực tế người đàn ông trông mới khoảng hai mươi thực sự là ba của mình, lại tiếp thu việc ba mẹ mình thật sự là một cặp đồng tính.
Kỳ thật, Du Bách Chu rất khoan dung với xu hướng tính dục của người khác, giống như mối quan hệ bình thường giữa người dị tính, trong mắt cậu, sự kết đôi của người đồng tính cũng gần như là thế, vì vậy sau khi biết rằng ba mẹ cậu thực ra là hai người đàn ông, cậu chỉ cần không đến một phút giảm xóc liền tiếp nhận.
Phó Hạ tỏ vẻ ngạc nhiên không rõ ràng sau khi nghe Du Bách Chu gọi anh là "ba", nhưng biểu cảm này lại rơi vào mắt Du Bách Chu.
Theo thông tin trong cuốn sách, nguyên chủ thực sự rất bài xích chuyện ba mẹ cậu ta khác với những người khác. Khi còn nhỏ đơn thuần không cảm thấy có hai người ba là lạ, cho đến khi cậu ta nghe được lời đàm tiếu của những người khác, biết mình có hai người ba là bất thường. Cậu ta bắt đầu phản cảm hai người, một lần tình cờ còn bắt gặp họ thân mật, sự ghê tởm lên đến cực điểm, không chỉ giận dữ với ba mình, mà còn to tiếng nói rằng muốn ra ngoài tự lập. Du Thần vốn tính khí không tốt lúc này liền đánh nguyên chủ – bấy giờ đang học lớp mười – một trận. Nguyên chủ ghi hận trong lòng, từ đó làm căng quan hệ với hai người ba. Về sau, cậu ta không chịu gọi hai người là ba, cũng không làm nũng với hai người như thuở còn thơ. Mối quan hệ trong gia đình bắt đầu tạo thành khoảng cách vô hình.
"Ba nhận được tin nhắn, hôm nay các con không có lớp tự học buổi tối." Giọng nói của Phó Hạ kéo Du Bách Chu trở về hiện thực.
Du Bách Chu "dạ" một tiếng.
"Đói rồi phải không, ba bảo dì giúp việc chuẩn bị món tôm nõn hấp trứng cho con, bây giờ chắc cũng xong rồi."
Phó Hạ nói, muốn nắm tay Du Bách Chu dắt cậu đến phòng ăn. Nhưng vừa mới nâng tay lên, dừng ở không trung một chút, chợt buông tay xuống, sau đó anh cười trừ: "Đi thôi."
Du Bách Chu tinh tế bắt được biến đổi cảm xúc của Phó Hạ, cậu sững sờ nửa giây, sau đó ngẫm nghĩ, tiến lên chủ động nắm lấy cánh tay của Phó Hạ.
Vẻ mặt Phó Hạ có vài phần ngạc nhiên.
Du Bách Chu dùng giọng điệu làm nũng dò hỏi: "Ba nhỏ, ngoại trừ tôm nõn hấp trứng thì còn gì nữa không? Con còn muốn ăn thật nhiều đồ khác."
Một chút ấm áp trào lên trong mắt Phó Hạ: "Con nói xem con thích ăn gì, ba bảo dì giúp việc làm cho con."
Du Bách Chu báo tên một vài món ăn đơn giản, hai người vừa nói chuyện vừa đi đến phòng ăn.
Ngồi ở bàn ăn, các món ngon được đặt lên trên, Du Bách Chu tán gẫu với Phó Hạ.
Sau một lúc, có tiếng ồn từ phòng khách truyền vào, Du Thần cũng quay trở lại.
Phó Hạ đứng dậy, đi ra ngoài. Vì lễ phép, Du Bách Chu cũng đặt bộ đồ ăn xuống và đi theo.
Người đàn ông vừa trở về đang đứng bên cạnh mép ghế sofa tháo cà vạt bằng một tay. Du Bách Chu chỉ thấy được bóng lưng, nhưng nhìn vào cơ thể, có thể nhận ra đó là một người đàn ông rất có khí chất.
Khi Du Thần quay lại đối mặt với cậu, Du Bách Chu có thể thấy rõ hắn trông như thế nào. Dáng người được bao bọc bởi bộ âu phục đặc biệt đẹp đẽ, hắn cao khoảng một mét tám mấy, khuôn mặt điển trai, nhưng mà... biểu cảm hơi u ám.
Phó Hạ bước tới, vừa nhận lấy áo khoác của Du Thần vừa hỏi, "Làm sao vậy? Công ty có chuyện?"
"Kế toán tuyển dụng tháng trước chưa quen nghiệp vụ, khoản mục xảy ra chút vấn đề."
"Tình huống cụ thể như thế nào?"
Hai người ba thảo luận về các vấn đề kinh doanh. Du Bách Chu nhẹ nhàng chậm rãi đi đến bên cạnh TV, nghiên cứu máy rót nước thông minh trước mặt một chút, vật lộn hứng hai cốc nước ấm đặt lên bàn trước mặt họ rồi trở lại bếp.
Du Thần nhìn thấy nước ấm trên bàn, hắn sững người, sau đó nhìn Phó Hạ, "Tình huống gì đây?" Hắn chỉ tay về phía phòng bếp, "Hôm nay thằng bé mất não à?"
Phó Hạ: "..."
Cả ba ngồi ăn tối cùng nhau. Do công việc không thuận lợi của Du Thần, không khí trên bàn ăn không được tốt lắm, Du Bách Chu rụt rè co quắp tay chân ăn cơm.
"Du Bách Chu, hôm nay con không gây rắc rối ở trường chứ?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Du Thần, Du Bách Chu bị sặc trứng trong miệng.
Phó Hạ đưa cho cậu một tờ giấy lau, nói với Du Thần: "Ăn cơm đừng nói chuyện trường học."
Du Thần nói: "Nếu nó không suốt ngày gây rối ở trường học, sao anh lại đề cập đến chuyện này trên bàn cơm?"
Phó Hạ muốn nói gì đó, Du Bách Chu nhận lấy giấy và lau miệng, nói trước: "Con xin lỗi, từ trước đến nay luôn khiến các ba lo lắng."
Nghe vậy, hai người đồng thời ngạc nhiên.
Du Bách Chu biết rõ nguyên chủ rất bướng bỉnh và thường gây rắc rối, vì vậy hai ba ba luôn nghi ngờ cậu ta phá phách trên trường học. Bây giờ, cậu là người sở hữu cơ thể này, như vậy cậu chắc chắn phải làm công tác xoa dịu cảm xúc cho hai người.
Du Bách Chu bình ổn giọng điệu rồi mới nói với họ một cách long trọng rằng cậu quyết định về sau sẽ tập trung vào việc học, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của họ.
Không có cha mẹ nào mà không lo lắng cho con cái của họ, Du Thần và Phó Hạ cũng thế.
Nghe xong, hai vị phụ huynh liếc nhìn nhau, dường như không thể tin đó là những gì thốt ra từ miệng của con trai họ. Sau đó, họ cùng nhau nhìn về phía Du Bách Chu.
Lâu lắm rồi mới bị người khác nhìn chăm chú như vậy, Du Bách Chu có chút xấu hổ.
Phó Hạ mở miệng hỏi trước: "Thật sao?"
Du Bách Chu khẳng định: "Dạ."
Du Thần nhìn Du Bách Chu, đặt đôi đũa trong tay xuống: "Được rồi. Từ giờ đến cuối học kỳ này, nếu con có thể đảm bảo học tập chăm chỉ ở trường, không gây rắc rối, ba hứa vào ngày nghỉ sẽ cho phép con tham gia dự án tình nguyện ở Rumani mà con vẫn luôn muốn đi lúc trước."
"Rumani..." Du Bách Chu phản ứng một chút, rồi chợt nghĩ về điều gì đó, hào hứng hỏi: "Dạ, đó có phải là quê hương của ma cà rồng huyền thoại không ạ?!?"
Du Thần không chút thương tiếc dùng ánh mắt như nhìn đứa trẻ thiểu năng quan sát đứa nhỏ ngốc nhà mình: "... Cứ xem như vậy đi."
Du Bách Chu phấn khích đến nỗi không nói nên lời. Phải biết rằng, cậu cực kỳ thích người anh hùng bóng đêm cũng là người sói và ma cà rồng trong truyền thuyết. Đơn giản là anh ta quá đẹp trai!
Cậu ngoan ngoãn cam đoan với Du Thần: "Ba lớn yên tâm đi, con tuyệt đối không tiếp tục gây rắc rối!"
Cậu chỉ có một mục đích duy nhất khi ở đây, đó là sống tiếp, cậu thực sự không am hiểu đánh nhau hay gây sự, vì vậy đối với cậu, sự đảm bảo này không hề khó thực hiện một chút nào hết!
Ngày hôm sau, tâm trạng Du Bách Chu khá tốt, lúc ăn cơm trong căng-tin, cảm xúc của cậu biểu lộ rõ ràng trên khuôn mặt.
Bình thường Đồ Cao Minh thấy đại ca luôn lạnh hùng hờ hững, chưa bao giờ bắt gặp bộ dáng vui vẻ của cậu giống như lúc này.
Thật tội lỗi, cậu ta vậy mà lại cảm thấy đại ca như thế có chút đáng yêu.
Thỉnh thoảng, ai đó nhìn Du Bách Chu với ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ.
"Hôm nay Du thiếu mặc áo sơ mi trắng rất đẹp trai! Sơ mi trắng quả thật sinh ra là dành cho cậu ấy!"
"Nếu tôi có thể có được một nửa vẻ đẹp trai của cậu Du thì không còn gì để hối tiếc."
"Được nói chuyện với cậu ấy thật