Du Bách Chu nói xong, tất cả mọi người đều yên tĩnh.
Không chỉ có Hạ Diễn, cả lớp đồng thời đều đem tầm mắt hướng về phía cậu.
Du Bách Chu lúc này mới phát hiện mình lên tiếng tựa hồ có chút quá mức hấp dẫn lực chú ý.
Hết tiết, cậu bị Mạnh Thi Phi kêu lên văn phòng, hỏi nguyên nhân trong đó.
Mạnh Thi Phi do dự một chút mới mở miệng: "Em là đối Hạ Diễn có ý kiến? Hay là......"
Mạnh Thi Phi lúc trước cũng nghe nói qua một chút việc giữa Du Bách Chu cùng Hạ Diễn, tuy rằng chính cô cũng không quá tin tưởng, rốt cuộc điều nghe được không nhất định chính là sự thật, giống như đánh giá của các giáo viên khác đối với Du Bách Chu, nhưng thời điểm bất đắc dĩ, vẫn là có chút cần suy xét.
Du Bách Chu thấy Mạnh Thi Phi hiển nhiên là hiểu lầm mình, nhanh nhẹn giải thích nói: "Không, cô Mạnh, không phải như cô nghĩ đâu."
Mạnh Thi Phi ngữ khí ôn nhu hỏi: "Vậy em nói cho cô nghe một chút đi suy nghĩ của em."
Lý do Du Bách Chu phản đối tự nhiên cũng là cùng Hạ Diễn có quan hệ, Dịch Hải Tường là ai, Dịch Hải Tường chính là cha ruột Hạ Diễn. Nếu ở dưới tình huống Hạ Diễn không hiểu rõ, bị phái làm học sinh đại biểu, đây không phải vấn đề lớn gì, nhưng nếu Hạ Diễn biết Dịch Hải Tường là cha ruột của mình thì sao?
Nếu tuyến cốt truyện nguyên bản không có phát sinh biến động, như vậy dựa theo cốt truyện ban đầy, Hạ Nhu ở bệnh viện bệnh nặng qua đời, khi Hạ Diễn đang sắp xếp lại di vật của Hạ Nhu, ngẫu nhiên phát hiện sổ nhật ký bị mẹ đặt ở sâu trong ngăn tủ, rồi sau đó phát hiện bí mật cha ruột của mình, biết được cha ruột mình chính là nhà giàu số một thành phố A Dịch Hải Tường.
Ở thời điểm mẹ anh bệnh nặng qua đời, Dịch Hải Tường ở trên TV tiêu sái uy phong, ở màn ảnh biểu hiện ân ái cùng vợ mình như lúc ban đầu, đối với con trai dạy dỗ, không nghĩ tới, một người con trai khác của ông ở bên ngoài cầm di vật của mẹ, thương tâm đến cực điểm.
Lúc này đây bị cô giáo chọn làm đại biểu học sinh lên đài cùng Dịch Hải Tường chụp ảnh chung, là khi Hạ Diễn đã biết thân thế chính mình, cùng với đã trải qua đau khổ khi mẹ qua đời, lần đầu tiên cùng cha ruột mình mặt đối mặt, anh muốn chịu đựng đau đớn trong lòng, cười cùng cha ruột chụp ảnh chung, điều này khiến cho nội tâm anh cảm thấy dày vò, cảm thấy thống khổ.
Tuy rằng hiện tại tuyến cốt truyện đã xảy ra thay đổi, cốt truyện phía sau khả năng cũng sẽ phát sinh thay đổi, nhưng nói trước bước không qua, tuy rằng mẹ Hạ Diễn còn sống, nhưng nhỡ đâu Hạ Diễn thông qua con đường khác đem cốt truyện một lần nữa đi đúng đường? Nhỡ đâu anh thật sự đã biết Dịch Hải Tường là cha ruột mình, cho dù mẹ anh còn sống, nhưng nhìn Dịch Hải Tường cùng vợ con chính mình ân ái vô cùng, lại nghĩ đến việc chính mình cùng mẹ trải qua, với anh mà nói cũng là một loại thương tổn.
Cho nên phương pháp tốt nhất chính là đừng làm để cho anh làm đại biểu học sinh này, đừng cùng Dịch Hải Tường mặt đối mặt, chỉ đứng xa xa nhìn, chờ đến về sau thân thể Hạ Nhu chậm rãi tốt lên, chờ đến anh có cũng đủ tâm lý mạnh mẽ đi chống đỡ tất cả, khi đó cũng còn kịp.
Nếu nói phía trước Du Bách Chu đối xử tốt với Hạ Diễn đều chỉ là vì xoá bỏ giá trị tội ác của mình, vì giữ được chính mình cùng hai ba ba nhà mình, nhưng hiện tại, cậu cũng chỉ là đơn thuần muốn quan tâm Hạ Diễn, không muốn để Hạ Diễn phải chịu tổn thương ở cái tuổi này.
Nhưng Du Bách Chu là không có khả năng giải thích cho Mạnh Thi Phi, cậu tìm lý do, để Mạnh Thi Phi nguyện ý tin tưởng cậu.
Du Bách Chu nghĩ nghĩ, sau đó nghĩ đến cái gì, nói với Mạnh Thi Phi: "Cô Mạnh, chẳng lẽ cô không cảm thấy giáo viên tham gia hoạt động như vậy, luôn là để học sinh giỏi đi, đối với những học sinh kém như chúng em quá không công bằng sao?"
Mạnh Thi Phi sửng sốt, theo sau cúi đầu cười cười, hỏi: "Là bởi vì nguyên nhân này sao?"
Du Bách Chu nghiêm túc gật đầu.
Mạnh Thi Phi ấp ủ một chút, nói với Du Bách Chu: "Xin lỗi, lần này xác thật là cô không có suy xét, cô hẳn là nên đem chủ đề diễn thuyết nói cho các em. Kỳ thật lần này sở dĩ chọn Hạ Diễn có thành tích tốt nhất đi, trong đó cũng là có nguyên do. Bởi vì lần diễn thuyết này, là một toạ đàm có tính khích lệ học tập."
Khích lệ?
Du Bách Chu suy nghĩ một chút, nói: "Nếu là muốn có tác dụng khích lệ, chẳng lẽ cô không cảm thấy tìm một học sinh có tiến bộ lớn nhất sẽ càng tốt sao?"
Mạnh Thi Phi nhìn Du Bách Chu, hỏi: "Trong lòng em có người thích hợp?"
Du Bách Chu tự tin vỗ vỗ bộ ngực, nói: "Em cảm thấy em khá tốt, em lần này không phải tiến bộ hai mươi thứ tự sao, tự nhiên cũng có thể có tác dụng khích lệ học sinh khác, không phải sao?"
Để Hạ Diễn đi, không bằng trực tiếp để cậu đi.
Mạnh Thi Phi nhìn qua có chút khó khăn, sau đó mới hướng Du Bách Chu giải thích nói: "Đúng vậy, cô nhìn thành tích của em, em lần này xác thật tiến bộ rất nhiều, nhưng là nói, em tuy rằng xếp hạng ở lớp chúng ta tiến bộ rất lớn, nhưng xếp hạng trong toàn khối vẫn yêu cầu nỗ lực nhiều hơn. Đương nhiên, cô không phải đang đả kích tính tích cực của em, chỉ là hy vọng em có thể đối với thành tích chính mình có một cái nhận thức chính xác, không thể không nói, ở mặt khác rất nhiều người đều so với em kém, nhưng là lúc này đây trường học yêu cầu xuống chính là muốn tìm một học sinh có thành tích có tính đại biểu, cô cùng các giáo viên khác thống nhất ý kiến qua, bọn họ cũng cảm thấy Hạ Diễn tương đối thích hợp."
Du Bách Chu hỏi: "Nên không thể suy xét chọn những người khác? Đương nhiên, không phải em cũng được."
Mạnh Thi Phi cầm bút trong tay, suy xét một chút, nói: "Kỳ thật em nói cũng có đạo lý, chúng ta cũng có thể chọn một học sinh tiến bộ lớn trong lần này ...... Bằng không như vậy đi, cách thứ sáu còn có chút thời gian, cô lại đi hỏi một chút ý kiến học sinh các lớp khác, nếu các em ấy đồng ý tham dự, chờ đến lúc sau chúng ta lại đem mấy người này tiến hành tổng hợp lại, lựa chọn người tốt nhất trong đó, thế nào?"
Sự tình có đường sống xoay chuyển, Du Bách Chu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói với Mạnh Thi Phi: "Dạ, nghe cô ạ."
Mạnh Thi Phi hành động hiệu suất rất cao, cùng ngày cô đã cùng chủ nhiệm khoa muốn tiến hành một lần kiểm tra tổng hợp xếp hạng, rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm học sinh thích hợp.
Du Bách Chu sau lần đó, lại lần nữa bị cả lớp học nghi ngờ có phải lại muốn cùng Hạ Diễn trở mặt hay không, nhưng chỉ có Hạ Diễn biết, sự thật cũng không phải bọn họ suy nghĩ như vậy.
Cho dù anh cũng không rõ ràng lắm trong lòng Du Bách Chu rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng anh biết Du Bách Chu sẽ không làm việc không tốt đối với anh.
Huống chi, nếu bởi vì Du Bách Chu nháo một trận này, có thể đỡ phiền toái cùng Dịch Hải Tường đối mặt, cũng khá tốt.
Mắt thấy thứ sáu chậm rãi tới gần, bên Mạnh Thi Phi kia còn không có thông báo xuống dưới chọn được người thích hợp, Du Bách Chu có chút sầu.
Nghĩ sự tình đang xuất thần, trên đầu đột nhiên bị một cái bút máy màu đen gõ một chút.
"Tôi tự mình giảng bài cho cậu, cậu ngẩn người làm gì?"
Du Bách Chu phục hồi tinh thần lại, sờ sờ đầu, bên tai là hỗn loạn là tiếng Hạ Diễn trầm thấp kèm một tia bất mãn.
"Đã biết đã biết." Cậu nói.
Hạ Diễn nhìn thoáng qua người bên ngoài cửa sau, rũ mắt, một bên ở trên giấy nháp ghi công thức, một bên nói với Du Bách Chu: "Cậu thật sự muốn cho Lê Bắc chờ cậu học bù xong?"
Du Bách Chu nghe vậy theo tầm mắt Hạ Diễn hướng cửa nhìn lại...... Úi chà, Lê Bắc còn chưa đi??!
Cậu nói với Hạ Diễn: "Cậu chờ tớ một chút."
Nói xong, đứng dậy đi ra phía cửa.
Bút trong tay Hạ Diễn một chút một chút gõ bàn học, anh nhìn Du Bách Chu nói vài câu cùng Lê Bắc, rồi sau đó liền thấy Lê Bắc đầy mặt không quá tình nguyện rời đi.
Khóe miệng Hạ Diễn hiện một cái độ cung.
Chờ đến Lê Bắc đi rồi, Du Bách Chu mới trở lại phòng học, một lần nữa ngồi xuống vị trí bên người Hạ Diễn, như học trò tốt ngoan ngoãn nói: "Được rồi, chúng ta có thể tiếp tục."
Hạ Diễn lại buông bút máy trong tay, "Trước nghỉ ngơi hai phút."
Có cơ hội nhàn rỗi, Du Bách Chu nghĩ trở lại vị trí phía trước của mình, từ trong hộc bàn lấy ra hai cái bánh mì bơ dâu tây, còn có hai bình sữa bò cùng một túi kẹo cứng vị hoa quả nhỏ, rồi sau đó mới trở lại bên cạnh Hạ Diễn.
Hạ Diễn nhìn đồ vật trong tay cậu.
Du Bách Chu đem một cái bánh mì bơ dâu tây với sữa bò đưa cho anh, "Không phải cậu nói muốn buổi chiều tan học phải học bù sao? Không ăn cơm bụng khẳng định sẽ đói, một khi đói sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất học tập, cho nên tớ trước tiên chuẩn bị chút đồ ăn."
Hạ Diễn cười khẽ, sau đó mới nhận bánh mì cùng sữa bò, "Cảm ơn."
Du Bách Chu thuận tay lấy ra một cái kẹo cứng vị dâu tây đưa cho anh, để sát vào anh, "Không cần cảm ơn, nhưng mà cậu nhưng thật ra có thể gọi một tiếng anh cho tớ nghe."
Dựa theo tuổi nguyên bản của Du Bách Chu, bởi vì tiểu học cậu học chậm hai năm, cho nên khi lên năm hai, tuổi tác lớn hơn so với Hạ Diễn hiện tại.
Hạ Diễn nhướng mày, "Cậu muốn tôi gọi anh?"
Du Bách Chu bóc vỏ bánh mì, vui rạo rực gật đầu.
Phải biết rằng, Hạ Diễn tương lai chính là ông chủ ngàn tỷ trên người, tuy rằng cậu không biết chờ cho đến lúc đấy Hạ Diễn còn có thể nhận thức cậu hay không, nhưng nếu hiện tại có thể nghe được Hạ Diễn gọi mình một tiếng anh, cậu về sau có thể cùng các bạn nhỏ tuổi bên người thổi phồng.
Hạ Diễn nhìn Du Bách Chu, cười nói: "Trước tiên, bằng không cậu gọi tôi trước một tiếng thế nào?"
Du Bách Chu nghe ra Hạ Diễn muốn cùng chính mình mặc cả, mắt trợn trắng, theo sau cắn miếng bánh mì, vừa ăn vừa không rõ nói: "Vậy cậu thật ra muốn để tớ gọi cậu như thế nào? Anh em tốt? Bạn tốt?"
Hạ Diễn phụt cười ra tiếng, nói: "Cậu muốn gọi như thế nào thì gọi, cậu cảm thấy thích hợp là được."
Du Bách Chu hai tay cầm bánh mì, "Tớ đây càng không gọi, lêu lêu lêu ~"
Hạ Diễn nhịn không được cảm thấy người trước mặt đáng yêu cực kỳ.
Hạ Diễn nhìn người trước mặt ăn bánh mì, khóe miệng không cẩn thận dính vào bơ, giật mình, cầm lòng không đậu vươn tay, lòng bàn tay chạm vào khoé môi mềm mại, nhẹ nhàng xẹt qua, thuận tiện đem bơ đồng loạt mang đi.
Đối diện, Du Bách Chu ngây người một chút, ngọn tóc mềm mại trên đầu theo gió thổi vào từ cửa sau nhẹ nhàng lay động.
Đây đã không phải lần đầu tiên Hạ Diễn giúp cậu lau đồ ăn bên miệng.
Nếu nói một lần ở nhà ăn là sợ cậu mất mặt, lần này là ở phòng học không có một bóng người, lại là vì cái gì?
Hạ Diễn dùng khăn giấy cẩn thận lau ngón tay dính bơ, sau đó nhìn về phía Du Bách Chu, trên mặt mang theo ý cười chưa kịp tiêu tán, hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Bách Chu đem bánh mì tràn đầy trong miệng nuốt xuống, sau rũ mắt nhìn đồng phục trên người Hạ Diễn, đỏ tai lắc lắc đầu.
Kỳ quái, hẳn chỉ là quan tâm giữa bạn bè tốt thôi, nhưng vì cái gì cậu lại cảm thấy ngượng ngùng chứ?
Quả nhiên là bởi vì cùng hai ba ba nhà mình lâu rồi nên