Đúng như lời Vệ Dương nói, nhà anh ấy ở gần đó, sau khi ra khỏi sân vận động thì băng qua hai con đường, Thẩm Tiêu và Tiêu Bắc đi theo Vệ Dương vào một con hẻm chật hẹp mỗi lần vào chỉ đủ cho một người đi qua, con hẻm nhỏ kia dài khoảng 200 mét, lúc đi hết con hẻm chật chội rồi, lúc này mới cảm giác trước mắt rộng rãi thông suốt.
Sau con hẻm nhỏ là một khu chợ náo nhiệt, rất nhiều người bán hàng trải lớp vải nhựa trên mặt đất, để vài thứ đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày lên đó rồi rao hàng, khu vực nhỏ đông nghẹt người, tiếng người bán hàng và khách nói chuyện với nhau, tiếng cò kè mặc cả tụ lại hết một nơi, môi trường hò hét ầm ĩ này khiến Thẩm Tiêu chưa từng tới đây có phần bất ngờ.
Nhưng Tiêu Bắc và Vệ Dương như đã thích nghi với hoàn cảnh như vậy từ lâu, trên mặt không xuất hiện bất kì cảm xúc gì.
Dường như Vệ Dương nhìn ra sự bất ngờ của Thẩm Tiêu, bèn cười giải thích: "6 giờ sáng mỗi ngày ở đây sẽ có chợ sáng, cái gì cũng có, hơn nữa giá cả rất rẻ, chỉ là có hơi ồn ào, chẳng qua đến khoảng 10 giờ sau khi chợ sáng kết thúc thì không sao nữa."
Thẩm Tiêu gật đầu, không nói gì mà chỉ đi theo sau Vệ Dương.
Băng qua khu chợ sáng này, lại vòng qua hai con đường nhỏ chật hẹp, đi khoảng gần 500 mét, cuối cùng tới một khu dân cư thoạt nhìn cũ kỹ đã nhiều năm rồi, đây là một khu nhà nhìn qua có chút cũ nát, ở cửa treo tấm biển Khu nhà công nhân viên của nhà máy dệt Hâm Thần.
Bác bảo vệ ở cổng trông thấy Vệ Dương đã về, liền chào hỏi anh ấy rất là quen thuộc.
Đi theo Vệ Dương vào khu nhà, Thẩm Tiêu liền nhận ra khu nhà này không rộng lắm, cả khu cũng chỉ có sáu toà nhà, các toà nhà có lẽ rất lâu đời rồi, khoảng cách giữa mỗi toà tương đối hẹp, Thẩm Tiêu hầu như không cần đi vào cũng đã tưởng tượng ra được ánh sáng của nơi này nhất định không tốt.
Hoàn cảnh như vậy khiến Thẩm Tiêu không tự chủ được nhớ lại hai ngày trước bị tên đàn ông trung niên kia kéo vào phòng bài bạc được mở ở khu dân cư cũng cũ kỹ, chẳng qua hoàn cảnh của khu nhà này thì tốt hơn nhiều so với khu kia.
Ít nhất xe cộ trong khu nhà không lớn này được đỗ có trật tự, không ngáng chân người khác, thùng rác ở bên đường cũng không có rác rưởi chồng chất như núi làm người ta tởm lợm, ngược lại được quét dọn rất sạch sẽ, ngay cả cây cối xanh hoá xung quang cũng được cắt tỉa rất gọn gàng.
Nhà của Vệ Dương ở tầng cao nhất của toà nhà trong cùng, tầng sáu, không có thang máy.
Lên tới nơi, Vệ Dương dùng chìa khóa mở cửa chống trộm nửa cũ nửa mới ở bên phải ra, mời hai người vào.
Nhà không lớn, tổng cộng chỉ khoảng bảy tám chục mét vuông, trang trí bên trong cũng đã cũ, như suy đoán trước đó của Thẩm Tiêu, ánh sáng trong nhà vô cùng kém, kém tới nỗi rõ ràng là ban ngày ban mặt, nhưng vào nhà lại cần bật đèn mới có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh.
Nói thật, môi trường sống kiểu vậy cũng không tính là tốt, thậm chí là có chút gay go.
Nhưng Thẩm Tiêu lại không bất ngờ, thật ra vào lần đầu gặp Vệ Dương, lúc phát hiện mắt trái anh ấy có vấn đề, Thẩm Tiêu đã có vài phỏng đoán về môi trường sống của anh ấy.
Việc thu xếp cho lính xuất ngũ thật ra vẫn luôn là vấn đề nan giải, ở trong quân đội quanh năm, đã quen với cách quản lý quân sự hoá từ lâu nếu quay về một lần nữa thì sớm đã có phần tách biệt với xã hội, dù có sự trợ giúp của nhà nước cũng vẫn là chuyện rất khó khăn.
Đó chỉ là quân nhân bình thường đi nghĩa vụ quân sự ba năm, trừ ra thì còn một tình huống khác, đó là như Vệ Dương và Tiêu Bắc, tuy không biết trước khi hai người xuất ngũ thì cụ thể thuộc loại binh chủng gì, nhưng Thẩm Tiêu có thể khẳng định có lẽ bọn họ đã ở trong quân đội không ít hơn mười năm, thậm chí chắc là lâu hơn.
Bất kể là mặt tâm lý hay là phương diện khác, bình thường muốn hoà nhập vào xã hội đã rất khó, huống chi Vệ Dương còn thuộc về loại quân nhân bị thương.
Tuy nhà nước sẽ có một vài ưu đãi đối với quân nhân bị thương, nhưng như Thẩm Tiêu đã nói trước đó, so sánh với đủ thứ khó khăn và áp lực cuộc sống mà bọn họ phải đối mặt, thì những ưu đãi và trợ cấp đó cuối cùng cũng chỉ như muối bỏ biển.
Lúc ba người tới, trong nhà cũng không có ai, Vệ Dương bảo hai người cứ tùy tiện ngồi, mình thì vào nhà bếp đun ấm nước nóng bưng ra.
Anh ấy nói có phần xấu hổ: "Nhà nhỏ, các anh đừng chê bai."
Tiêu Bắc biết rõ tình huống bèn vỗ vai anh ấy: "Nói gì vậy, việc này có gì đâu mà tủi thân, không phải vẫn rất tốt sao!"
Nói xong, nhìn về phía Thẩm Tiêu ở bên cạnh, cười nói: "Chú em Thẩm, hôm nay cậu bảo có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, giờ có thể nói cho tôi chưa?"
Thẩm Tiêu cười gật đầu, vừa định mở miệng lại thấy Vệ Dương xoay người muốn tránh đi, lập tức mở miệng nói: "Anh Vệ, không có chuyện gì thì anh cũng nghe chút đi."
Vệ Dương dừng chân lại, hiển nhiên có phần bất ngờ, nhưng thấy Thẩm Tiêu cũng không nói giỡn, do dự một chút sau đó cũng không kiểu cách, ngồi thẳng xuống bên cạnh Tiêu Bắc.
Thẩm Tiêu chưa bao giờ là người thích vòng vo, nếu trong lòng đã có ý tưởng, cũng tìm được người khiến anh vừa lòng, vậy tự nhiên không cần dây dưa dài dòng.
Đặt cái ly trong tay xuống, Thẩm Tiêu đi thẳng vào vấn đề nói với hai người: "Sở dĩ sẽ tìm tới anh Tiêu thật ra là do coi trọng thân thủ và năng lực của anh Tiêu."
Nghe anh nhắc tới việc này, Vệ Dương và Tiêu Bắc liếc nhau, nét mặt đồng thời trở nên nghiêm túc.
Tiêu Bắc thu hồi ý cười trên mặt, nhíu mày hỏi: "Chú em Thẩm, cậu nói vậy là có ý gì?"
Ánh mắt anh ấy sắc bén, mang theo một loại khí thế khó tả, ý cười trước đó đã biến mất từ lâu, khí tràng (1) quanh người dường như cũng xảy ra sự biến hoá vi diệu, nếu đổi thành những người khác bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, sợ là đã không kiềm được lạnh tóc gáy, quân lính tan rã (2) từ lâu.
(1) Khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
(2) Quân lính tan rã: Thành ngữ dùng để chỉ một sự thất bại.
Nhưng nét mặt Thẩm Tiêu vẫn bình tĩnh như cũ, anh nghênh diện ánh mắt của Tiêu Bắc không chút e dè, nếu nói ánh mắt của Tiêu Bắc sắc bén không ai có thể làm lơ, vậy ánh mắt của Thẩm Tiêu lại nội liễm, giống như giếng cổ không gợn sóng, rõ ràng không sắc bén nhưng lại khiến người khác không cách nào coi nhẹ.
Rõ ràng Thẩm Tiêu cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng sau khi mắt nhìn mắt với Thẩm Tiêu, sự đề phòng khắp người Tiêu Bắc bắt đầu biến mất từng chút một.
Thông qua ánh mắt kia, Tiêu Bắc cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc không tên, đồng thời trong lòng cũng mơ hồ đưa ra phỏng đoán, anh ấy quay đầu nhìn Vệ Dương ở bên cạnh, đợi Vệ Dương cũng gật đầu, sau một lúc yên lặng, Tiêu Bắc bỗng nhiên mở miệng: "Cậu cũng là......?"
Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, nhưng Thẩm Tiêu đã biết anh ấy muốn hỏi gì.
Tuy biết nếu lúc này khẳng định suy đoán của anh ấy thì có thể kéo gần khoảng cách không ít, nhưng dù sao chủ nhân của