........!
Xe chạy nhanh trên đường, Thẩm Tiêu rất may, suốt đường đi không trúng cái đèn đỏ nào, tiết kiệm được vô vàn thời gian.
Sau khi rời khỏi nhà Lâm Đại Hải, Thẩm Tiêu đã chạy đến công ty Giang Tử Khê chỉ với mười lăm phút, nhưng lại được thông báo bãi đậu đã đầy, Thẩm Tiêu không làm lỡ thời gian khua môi múa mép với bảo vệ, đậu thẳng xe ở bãi đỗ xe thu phí bên cạnh, rồi chạy một mạch vào.
Anh vừa vào toà nhà văn phòng, thì thấy một người đàn ông đầu đinh vươn tay muốn kéo tay Giang Tử Khê, nếu không có bảo vệ cửa nhanh tay nhanh mắt cản gã ta lại, Giang Tử Khê nhất định đã bị gã đàn ông đó túm chặt, Thẩm Tiêu chạy tới không nói hai lời liền bóp tay người nọ đè xuống đất, tiếng trật khớp nghe rất rõ, anh như không nghe thấy, cũng không định buông tay, thậm chí còn gia tăng lực trên tay.
Gã đàn ông bị đè kề sát mặt trên đất ngay từ đầu vẫn muốn cậy mạnh, nhịn đau không kêu ra tiếng, nhưng điều này hiển nhiên uổng công dưới sự trấn áp với sức mạnh tuyệt đối của Thẩm Tiêu, nhất là vào lúc nhận ra anh vẫn đang liên tục dùng sức, cơn đau như thể cánh tay sắp bị kéo gãy khiến gã ta không khỏi thốt lên tiếng kêu rên.
"Xít, chú làm gì vậy, buông tôi ra!" Lâm Húc Hải chưa nhìn được mặt của Thẩm Tiêu đã bị đè ngã xuống đất, không phải chưa thử giãy giụa, nhưng gã nhận ra bất kể gã có vùng vẫy thế nào, từ đầu đến cuối đôi tay đè gã vẫn không nhúc nhích chút nào, tất cả sự vật lộn của gã chẳng qua là đang khiến mình đau đớn thêm mà thôi.
Thẩm Tiêu căn bản lười nhìn gã ta, một tay đè Lâm Húc Hải, quay đầu nhìn về phía Giang Tử Khê đứng đó không xa, sau khi quan sát một lát nhận ra cô không bị gì, trái tim treo lơ lửng lúc này mới rơi xuống, vặn tay Lâm Húc Hải túm gã lên.
Người ngoài nhìn vào hành động của anh cũng không thấy sự khác thường nào, cùng lắm là hơi thô lỗ chút, nhưng vẫn hoàn toàn hợp tình hợp lý, dù sao mới nãy mọi người cũng thấy tên vô lại này luôn muốn động tay động chân với Giang Tử Khê.
Nhưng khuôn mặt Lâm Húc Hải lập tức nhăn nhó vì động tác này của Thẩm Tiêu, kiểu cảm giác như bị rút hết gân tay ra, đau đến nỗi Lâm Húc Hải liên tục chảy mồ hôi lạnh, không bao lâu cũng thấm ướt bên trong áo thun.
Gã muốn la hét muốn giãy giụa, nhưng khi đối diện với ánh mắt kia của Thẩm Tiêu, tới một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi.
Ánh mắt như vậy thật sự, thật sự quá đáng sợ, kiểu như nếu gã dám nói thêm câu nào, sẽ bị người đàn ông này giết chết không chút do dự, chân Lâm Húc Hải bất giác run rẩy, cũng không biết là vì đau hay là bị dọa sợ.
Rõ ràng gã rất quen thuộc với gương mặt này của Thẩm Tiêu, rõ ràng trước khi gã ngồi tù vẫn thường đi tìm thằng em rể miệng hùm gan sứa này tống tiền, vì sao chẳng qua mới không gặp hai năm, Thẩm Tiêu như đã hoàn toàn thay đổi một người, trở nên xa lạ khiến gã sợ hãi.
Lâm Húc Hải đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy vào lúc trong tù, đó là một phạm nhận bị phán tử hình, ở nhà tù của bọn họ chưa đến một tuần đã bị chuyển đi, sau khi người đó đi, gã nghe bạn tù nói trong tay người nọ từng dính mấy mạng người.
Lâm Húc Hải đã từng bất cẩn đối mặt với người nọ một lần, ánh mắt đó quả thực khiến người ta sợ hãi.
Cứ ngỡ đó là ánh mắt kinh khủng nhất mình từng thấy, nhưng mãi đến khi đối mặt với Thẩm Tiêu, loại cảm giác đầu muốn nổ tung nói cho gã, Thẩm Tiêu đáng sợ hơn phạm nhân tử hình gã từng gặp trong tù nhiều.
Người có thể có được ánh mắt như vậy, trong tay nhất định nắm giữ mạng người.
Có làm sao thì Lâm Húc Hải cũng không thể nghĩ ra đứa em rể này của gã sẽ trở nên tàn độc thế này, trong lúc nhất thời cả người như bị dìm trong nước đá, từng đợt khí lạnh từ trên người phả ra bên ngoài, rõ ràng trong toà nhà bật điều hoà, nhưng gã chỉ thấy vô cùng lạnh, tới tiếng gào đau đớn cũng cứ thế nín lại.
"Không sao chứ?" Thẩm Tiêu nhìn Giang Tử Khê hỏi.
Giang Tử Khê lắc đầu, áo sơmi cô mặc có chút xốc xếch vì xảy ra tranh chấp với Lâm Húc Hải mới nãy, chẳng qua giờ cô cũng không rảnh quan tâm việc đó, cô giữ chặt tay Thẩm Tiêu, giọng điệu có phần lo lắng: "Tôi không sao, anh buông anh ta ra đi, ở đây có camera."
Tuy Thẩm Tiêu hoàn toàn không sợ camera, cho dù có quay được cảnh anh đánh người cũng không sao, vì anh tự tin bất kể Lâm Húc Hải có báo cảnh sát rồi kiểm tra thương tích cũng không phát hiện được vấn đề gì, trên người gã sẽ không có bất kì vết bầm tím nào, nhiều lắm chỉ là có chút đỏ lên mà thôi.
Nhưng nếu Giang Tử Khê đã lên tiếng, Thẩm Tiêu nhìn Lâm Húc Hải đang run lẩy bẩy, cong khoé môi cười như không cười, rất dễ nói chuyện buông lỏng tay ra.
Nhưng lúc Lâm Húc Hải nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Tiêu lập tức như gặp quỷ, cả người không ổn, cố chịu cơn đau trên người gã lộn nhào muốn chạy ra ngoài, nhưng chưa được hai bước, đã nhận ra phía sau mình truyền đến sức lực không nhẹ không nặng, Lâm Húc Hải cứng đờ người quay đầu lại.
Chỉ thấy Thẩm Tiêu lấy ví tiền từ trong ngực ra, rút vài tờ ở trong, rồi đưa tới trước mặt Lâm Húc Hải, dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Húc Hải cầm.
Hôm nay Lâm Húc Hải tới tìm Giang Tử Khê quả thực vì đòi tiền không sai, nhưng mà so với tiền, hiển nhiên cái mạng chó của mình vẫn quan trọng hơn, xấp tiền trăm đồng tên hung thần Thẩm Tiêu đưa cho gã hiện giờ ở trong mắt Lâm Húc Hải lúc này quả thực không khác nào tiền âm phủ, tiếp theo sẽ đến tiết tấu phải chết.
.
Truyện hay luôn có tại || TRÙM truуện.оr g ||
Chưa bao giờ có giây phút nào như vậy, Lâm Húc Hải lại cảm thấy tiền nóng phỏng tay.
Thấy Lâm Húc Hải chậm chạp không nhận, Thẩm Tiêu bỗng nhiên cười, anh mở miệng nói: "Cầm đi, sau này nếu thiếu tiền cứ tới tìm tôi, tôi cho anh."
Nói xong, Thẩm Tiêu nhét tiền vào tay Lâm Húc Hải một cách chân thật đáng tin, lại lấy tấm danh thiếp trong ví tiền ra đưa qua: "Đây là danh thiếp của tôi, có việc cứ tới tìm tôi, tôi chỉ có một yêu cầu."
Nói tới đây, Thẩm Tiêu bỗng dựa sát vào bên tai Lâm Húc Hải, nhỏ giọng nói gì đó.
Lâm Húc Hải vội gật đầu lia lịa, cầm tiền thấp thỏm đứng ở đó, dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Tiêu đi cũng không được ở lại cũng không xong, gã hoàn toàn không còn sự đắc ý và không lo sợ khi đứng trước Giang Tử Khê mới nãy.
Thẩm Tiêu vươn tay vỗ vai Lâm