Beta: Minh Nguyệt
Chương 9
........!
Lúc Thẩm Tiêu về đến nhà thì đã hơn mười giờ, anh vặn chìa khóa mở cửa nhà ra, trong nhà tối thui không có một tí ánh sáng, Thẩm Tiêu khẽ nhíu mày, vươn tay bật đèn lên, giờ đây căn nhà mới sáng lên.
Dường như phòng khách vẫn còn giữ nguyên tình trạng lúc anh đi, không có một chút thay đổi nào, Thẩm Tiêu nhìn cửa phòng ngủ trẻ em đóng chặt, trong lòng anh mơ hồ có một suy đoán, anh vội vàng đi nhanh về phía trước, khẽ gõ cửa, bên trong cánh cửa truyền đến một chuỗi tiếng xột xoạt.
Không lâu sau, một chuỗi tiếng bước chân rất nhỏ dần dần đến gần, ngay sau đó Két một tiếng, cửa phòng được mở ra từ trong, Giang Tử Khê với khuôn mặt ủ rũ rõ rệt xuất hiện ở trước mặt Thẩm Tiêu.
Sau khi Giang Tử Khê nhìn rõ người trước mắt là ai, cô liền đưa tay lên xoa hai bên trán, cô nhỏ giọng nói, giọng nói hơi khàn: "Tiểu Duệ đang ngủ, nếu lát nữa anh có chơi game thì nhớ mang tai nghe vào đó."
Giang Tử Khê tạm dừng, cô thấy Thẩm Tiêu vẫn không có ý muốn đi khỏi như cũ thì lại nói: "Ở phòng bếp có cháo trong nồi đấy, nếu đói thì tự hâm lại rồi ăn." Cô nói xong liền không quan tâm tới phản ứng của Thẩm Tiêu nữa, trên tay hơi dùng sức muốn khép cửa lại.
Tuy nhiên động tác của Thẩm Tiêu lại nhanh hơn cô một bước, anh chắn ở giữa cửa, vào lúc Giang Tử Khê nhìn lướt qua anh một cách không kiên nhẫn thì anh bèn quơ một túi nilon đen lên, nhỏ giọng nói: "Em đi ra đây trước đã, tôi có chuyện muốn nói với em."
Giang Tử Khê nhíu mày, cô cảnh giác hỏi: "Anh muốn gì?"
Cô bỗng ngửi thấy mùi thuốc có hơi khó ngửi, mà mùi thuốc thấp kém này lại truyền ra từ người Thẩm Tiêu.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Giang Tử Khê liền trở nên khó coi.
Giang Tử Khê cũng không xa lạ gì với cái mùi này, bởi vì chỉ cần mỗi lần Thẩm Tiêu đi cờ bạc thì trên người sẽ có cái mùi này, vừa gay mũi lại rất buồn nôn, sau đó Thẩm Tiêu sẽ lại đòi tiền cô, nếu cô không cho, thì sẽ không thiếu một trận đánh chửi.
Từ trước tới giờ Thẩm Tiêu chưa từng băn khoăn về việc nếu con nít nhìn thấy thì sẽ có phản ứng gì, anh ta không đạt được mục đích thì nhất định sẽ không bỏ qua, mãi cho đến khi Giang Tử Khê bắt buộc phải thỏa hiệp vì con trai, đưa tiền cho anh ta, trò hề này mới kết thúc.
Giang Tử Khê nhìn Thẩm Tiêu ở trước mặt mà chỉ cảm thấy cơn đau đầu lâu nay lại ùa tới lần nữa, như là có vô số cây chùy sắt đang gõ vào đầu cô, đầu đau muốn nứt ra.
Tình huống bây giờ không còn so được với trước kia nữa rồi, cô thật sự không có tiền.
Sau khi bị ép phải từ chức, khoản tiền nghỉ việc cuối cùng mà công ty cho cũng đã đưa cho Thẩm Tiêu vào hôm qua, tiền tiết kiệm lúc trước cũng đã bị Thẩm Tiêu trộm đi xài hết không còn đồng nào từ lâu.
Tiền nợ mua nhà và xe của tháng này đã đè Giang Tử Khê thở không nổi, đúng vào lúc này Thẩm Tiêu lại gây khó dễ, Giang Tử Khê bỗng nhiên cảm thấy hết sức tuyệt vọng, cuộc sống tối tăm không thấy mặt trời này khiến cô hoàn toàn không nhìn thấy đích, cũng không nhìn thấy chút xíu hy vọng nào.
Cô giống như một người đang bị chìm sâu dưới vũng bùn, càng giãy giụa thì lại càng chìm sâu hơn, mãi cho đến khi bị vũng bùn nuốt hết, sẽ không còn con đường sống nào nữa.
Giang Tử Khê nhìn Thẩm Tiêu, tia sáng cuối cùng trong mắt dần dần tắt đi, có lẽ có vài chuyện đến đây cũng đã là cực hạn rồi, cũng là lúc nên kết thúc tất cả.
Sau khi Giang Tử Khê yên lặng hồi lâu, cô chỉ nói một câu:"Được" rồi đóng cửa phòng lại, đi đến sô pha ở phòng khách.
Tuy Thẩm Tiêu nhận ra cảm xúc của Giang Tử Khê có hơi sai nhưng anh vẫn đi theo Giang Tử Khê đến phòng khách, ngồi xuống sô pha đối diện cô.
Giang Tử Khê còn chưa đợi Thẩm Tiêu mở miệng đã bình tĩnh nói: "Tôi không có tiền, không có một đồng nào cả, bây giờ tôi còn không trả nổi khoản vay mua nhà và xe nữa, đương nhiên cũng không trả nổi tiền cờ bạc anh nợ."
Thẩm Tiêu ngây người ra, rị cổ áo mình lên ngửi, lập tức anh liền hiểu vì sao Giang Tử Khê lại nói vậy, anh chỉ cười, cũng không giải thích, anh đặt bao nilon lên bàn trà rồi đẩy đến trước mặt Giang Tử Khê.
Giang Tử Khê nhìn bao nilon bị đẩy đến trong tầm tay, cô cũng không vươn tay ra lấy, cô xoa mi tâm một cách mệt mỏi, rồi bỗng nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh giá áo, lấy ra thứ gì đó trong túi rồi quay lại, đặt món đồ ở trong tay lên trên bàn.
Đó là một xấp tiền lẻ, mệnh giá lớn nhất cũng chỉ là tờ hai mươi đồng, linh tinh vụn vặt cộng lại chỉ sợ còn chưa được 50 tệ, cạnh tiền lẻ là hai tấm thẻ ngân hàng.
Giang Tử Khê nâng mắt nhìn Thẩm Tiêu với vẻ mặt chết lặng, cô