Ăn uống no đủ rồi, nàng chỉ muốn ngủ.
Vấn đề khó khăn lại tới.
Hiện tại nàng là phụ nữ có chồng, tuy rằng nàng mới gả tới đây không lâu chân Chu Thành An đã bị phế, bọn họ chưa viên phòng nhưng vẫn ngủ chung trong một phòng.
Cũng may là nàng ngủ trên giường, hắn ngủ dưới đất.
Nàng vừa định đạp cửa lại nhớ tới cánh cửa rách nát này chưa chắc có thể chịu được lực, đành phải dừng chân lại, đổi thành động tác đẩy nhẹ một cái.
Chu Thành An ăn no xong xoa bụng tròn vo.
Đã rất lâu rồi hắn không được ăn no như vậy, đêm nay có thể ngủ ngon.
Đang mơ mơ màng màng chợt nghe thấy tiếng mở cửa, hắn sợ tới mức lập tức giả vờ nhắm mắt lại ngủ.
Đợi một lát, không có tiếng mắng, cũng không bị đạp, hắn lại thấy hơi bất an.
Đang giãy giụa muốn ngồi dậy, vừa quay sang đã nhìn thấy nàng đang cởi quần áo, cởi tới chỉ còn lại một cái yếm.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn vô thức dùng tay che mắt, vội vàng lắc đầu, giải thích: “Ta, ta chưa nhìn thấy gì hết, chưa nhìn thấy gì hết.
“Kết quả giải thích nửa ngày, ngay cả một câu trả lời cũng không có, hắn càng bất an hơn.
Cũng không phải hắn sợ nàng, chủ yếu là sợ nàng trút giận lên người bọn nhỏ.
Từ sau khi chân hắn bị phế, nàng luôn nghĩ đủ loại biện pháp để không phải viên phòng với hắn, đơn giản là nàng muốn giữ thân thể nguyên vẹn tiện tìm người khác.
Hắn to gan bỏ tay che mắt xuống, kết quả nàng đã đắp chăn xong, ngáp dài một hơi, lấy tay dụi mắt, chuẩn bị đi ngủ.
Trong lòng hắn sinh ra chút hoài nghi.
Nghi ngờ và bất an khiến trái tim hắn càng không chịu nổi.
“Cái đó, cái đó, ngươi, ngươi…”“Đại nam nhân nói chuyện sao cứ ấp úng như đám nhỏ kia? Có chuyện thì nói,