Miệng Khương Nhiên rời khỏi miệng Chu Thành An, lại không chú ý tới mất mát hiện lên trên mặt hắn.
Không phải nàng cố ý cắn hắn, chỉ là lúc truyền khí không cẩn thận đụng trúng, khiến nàng nhớ tới một thứ đã từng ăn trước kia, dính dính, trơn trượt, cho nên không nhịn được nếm thử một chút.
Nàng tiến lại gần, dùng mặt mình thử nhiệt độ cho hắn.
Trời, sao lại nóng lên rồi?Sức ăn của người này lớn vậy, còn cần nàng truyền thêm long khí nữa sao?Ảo não lấy tay gãi đầu, dáng vẻ do dự không quyết, không biết có nên tiếp tục hay không?Chẳng lẽ là do mình tới nhân gian, thân thể cũng ký sinh trong thân thể người phàm cho nên hiệu quả của long khí giảm đi rất nhiều?Chu Thành An nhìn vẻ mặt biến ảo liên tục của Khương Nhiên, lại cố gắng nhớ lại một chút.
Hình như nữ nhân này chỉ cần cảm thấy mình nóng lên sẽ truyền khí cho mình…Đúng, tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ nữ nhân này không hề thèm khát thân thể hắn như hắn tưởng.
Bởi nếu nàng thèm khát thân thể hắn, sao có thể không biết hắn vốn không phát sốt, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi.
Chờ đã, chờ đã.
Tuy rằng Khương thị còn chưa cùng viên phòng với hắn, nhưng dựa vào cách nói chuyện của nàng trước đó, trông không giống như người không hiểu biết gì.
Hắn biết trước khi nữ tử xuất giá, nương của các nàng đều sẽ nói cho các nàng một ít kỹ thuật phòng the, cho nên không lý nào Khương thị lại không hiểu gì.
Nhưng rõ ràng nữ tử trước mắt lại có vẻ rất ngây thơ.
Chu Thành An hơi mơ hồ, mượn ánh sao và ánh trăng để quan sát nữ tử trước mắt.
Là Khương thị, nhưng lại không giống Khương thị.
Biểu cảm không đúng.
Khương thị vẫn luôn cay nghiệt, thích hếch mũi