Vài tiếng đùng đoàng vang vọng.
Không chỉ có Khương Nhiên, ngay cả đám buôn người khi nghe được tiếng sấm chớp cũng vội vã muốn điều khiển xe bò chạy đi.
Chỉ là bọn hắn có cố thế nào cũng không thể khiến xe bò chuyển động, trơ mắt nhìn tia sét nện thẳng lên người.
“Má ơi, trời đánh, chúng tôi lại không giết người, chẳng phải chỉ mua vài người về thôi ư? Sao lại đánh chúng tôi!”Đám buôn người thống khổ kêu rên, nhưng chỉ giây lát sau đã bị sấm chớp đánh trúng, không còn động tĩnh.
Xung quanh cũng có người bán con cái, cũng bị sét đánh trúng, chỉ là tuy bị đánh trúng nhưng dường như uy lực tia sét bổ lên người bọn họ nhỏ hơn so với đám buôn người không ít.
Dù vậy bọn hắn vẫn cảm thấy cả người như bị điện giật, cũng cảm thấy khó chịu một hồi lâu.
Nhưng nhìn thấy Khương Nhiên và đám buôn người bị đánh cháy sém, bọn hắn bị dọa choáng váng.
Chờ tới khi kịp phản ứng lại, tất cả ngã lộn nhào té chạy ra phía ngoài.
Có người nhớ tới con nhỏ mới vừa bị bán đi vội vàng trở về xem con, lại kinh ngạc phát hiện đám nhỏ không bị ảnh hưởng chút nào.
Trong tiếng ồn ào, không ai phát hiện Chu Niệm vốn đang hôn mê cũng đã thức dậy, ánh mắt không còn ngu dại như trước mà ngược lại, trong mắt có tia sáng chói lóa nhìn chằm chằm hết thảy xung quanh.
“Ôi trời ơi, Khương thị đã bị đánh chết rồi ư?”Chờ tới khi bình tĩnh trở lại mới có người to gan tiến lên xem xét Khương Nhiên đã bị sét đánh tới chỉ còn lại một cơ thể đen thùi.
Lập tức bị dọa tới nhảy ra xa ba thước.
Cũng có người nhớ tới Khương Nhiên là người Chu gia, vội vàng chạy đi gọi người Chu gia