“Ừm.
” Khương Nhiên cũng không giấu giếm, gõ lên trán hai người bọn họ, dáng vẻ khó xử: “Trong nhà chẳng còn bao nhiêu gạo, các ngươi lại ăn nhiều.
”Hai thằng nhóc ngạc nhiên, mặt hơi đỏ lên, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó nhưng lúc Khương Nhiên hỏi lại ngậm miệng không nói.
Cuối cùng vẫn là Chu Tham suy nghĩ một hồi, mở miệng: “Mỗi ngày chúng con đều phải vào núi tìm vỏ cây và cỏ xanh, còn có, cạm bẫy phụ thân đào lúc trước cũng lâu rồi không tới xem.
”“Ách, vậy các ngươi muốn đi cùng ta sao?” Khương Nhiên cố gắng suy đoán dụng ý của bọn nhỏ, ai, nhân loại nói chuyện mất quá nhiều thời gian.
Chu Tham vội vàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cái miệng nhỏ cũng hơi nhếch, lộ ra mấy cái răng.
Con ngươi đen nhánh, giống như đang nở nụ cười.
Khương Nhiên cũng nở nụ cười, nàng rất ít khi cười, cho dù cười cũng chỉ nhếch miệng.
Nhưng hình như lần này không giống, mặt mày nàng cong cong, khóe miệng cũng hơi cong lên.
Hai thằng nhóc đều cảm thấy dường như kế mẫu đã không còn giống trước kia nữa!.
Trên đường đi, Chu Du và Chu Tham dẫn đường phía trước, Khương Nhiên đi theo phía sau.
Cũng có thể là do cảm thấy không nói lời nào hơi kì lạ, vì thế thỉnh thoảng Khương Nhiên sẽ nói chuyện, hai thằng nhóc cũng vui vẻ trả lời.
Lúc này nàng mới biết Chu Thành An đã dạy ba thằng nhóc cách săn bắn, chỉ là dường như bây giờ trong núi cũng không có nhiều dã thú.
Mà sau khi Chu Thành An bị thương ở chân, hắn cũng hơi tự sa ngã, lo sợ ba đứa nhóc sẽ đi theo vết xe đổ của mình nên nghiêm lệnh cấm ba đứa con không được vào núi săn bắn.
Mỗi lần hắn đều dặn dò đám nhỏ chỉ được đi phía ngoài tìm chút