“Cái gì?” Khương Nhiên lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.Đám nhóc này không chỉ muốn thả bưu còn muốn mang nó về? Nàng nói đến miệng khô lưỡi khô, chẳng lẽ bọn chúng không nghe lọt câu nào sao?Chẳng lẽ bọn chúng chưa từng nghe chuyện bác nông dân và con rắn? Ngay cả một con rồng như nàng còn từng được nghe kể qua.“Chúng ta không nói sẽ chẳng có ai biết nó là bưu, nói không chừng bọn họ còn nghĩ nó là một con mèo lớn.”Chu Du cũng dùng ánh mắt trông mong nhìn nàng.Nàng nhìn thoáng qua con bưu.
Cũng không biết có phải nó nghe hiểu tiếng người, hiểu được nội dung cuộc trò chuyện hay không, thế mà nó lại ngoan ngoãn hé miệng, liế m liế m tay Chu Tham, còn chủ động phát ra một tiếng kêu rất có thể là “meo meo”.“Nó kêu kìa, hình như đây là tiếng mèo kêu, nó vốn là một con mèo đúng không?”Chu Tham hưng phấn nâng con bưu nhỏ lên, hệt như những lời Khương Nhiên nói lúc trước đều là nói xạo.Khương Nhiên hung hăng liếc nhìn con bưu một cái, âm thầm nói một tiếng giảo hoạt.Nghĩ rồi lại nghĩ, con bưu này cũng có thể tính là thụy thú (thú may mắn), nếu mang về, để nó ở lại bên cạnh Tiểu Chu Niệm, nói không chừng còn có thể giúp Chu Niệm ngăn chặn đám hắc khí kia.Vì thế nàng trừng mắt, nói với con Bưu: “Chúng ta cũng có thể tính là đã cứu mày, nếu mày muốn sống sót thì sau này phải ngoan ngoãn làm mèo cho ta.”“Nếu mày dám có ý nghĩ khác, đừng trách ta đánh mày tới độ không còn một mảnh xương.”Nói xong, nàng lại hung ác gầm lên.
Một tiếng sấm nổ xé toạc chân trời, dọa con bưu sợ tới mức run rẩy, vội