Lại nói tiếp, cô cũng không phải thần tiên khống chế thi vũ, nếu mạo muội thi vũ chỉ sợ sẽ khiến người khác gán tội đoạt công.
Hơn nữa khi cô ở trên trời đã thấy, sở dĩ dân gian này gặp đại hạn mấy năm liên tục cũng vì có nguyên nhân, chỉ là lúc ấy cô cảm thấy chuyện không liên quan gì tới cô nên cũng không chú ý nhiều.
…Chu gia.
Đám người ôm Niệm Niệm về nhà, cẩn thận trấn an một hồi Niệm Niệm mới ngủ đi.
Nhưng còn chưa có ai chú ý tới sau khi bọn họ cho rằng Niệm Niệm đã ngủ, kéo nhau rời đi rồi, Niệm Niệm lại mở mắt ra, trong mắt không còn vẻ ngu dại ngày trước.
Cô trừng to đôi mắt nhìn căn nhà cũ nát, thanh minh nơi đáy mắt dần trở nên rõ ràng.
Vậy mà mình lại xuyên qua.
Xuyên về tới năm ba tuổi đời trước, khi còn ở Chu gia Sơn Cước thôn.
Cô nhắm mắt lại trầm ngâm một hồi, nhớ tới mấy năm ở Chu gia.
Tuy vì bị cướp đoạt khí vận khiến cô trở nên ngu dại, hơn nữa bản thân còn mang vận rủi, nhưng dường như người Chu gia chưa từng ghét bỏ cô, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô hết mực.
Chỉ tiếc đám người kia vẫn không chịu tha cho cô, sau khi mượn danh nghĩa tìm thấy người thân mà dẫn cô đi, cô chưa từng được sống một ngày vui vẻ.
Mà cô cũng mơ hồ nghe thấy được một ít chuyện về Sơn Cước thôn.
Nghe nói dưới đại hạn, thổ phỉ hoành hành.
Sơn Cước thôn bị đám thổ phỉ cướp bóc đồ sát, người Chu gia cũng gặp nạn trong trận tai họa kia.
Nghĩ tới đây, Chu Niệm lại nhớ rõ đời trước khi bị cầm tù, cô vẫn luôn chờ đợi ngày có thể trở lại Chu gia, trở lại