Khi Chu Minh Phong trở thành một người đàn ông giàu có, nơi nào có thể khiêm tốn thì anh sẽ khiêm tốn. Từ nhỏ anh đã không thích khoe khoang, tính tình lại rất chín chắn, lúc còn đi học cũng như thế.
Tuy thành tích của anh vẫn đều luôn rất tốt, đến tận bây giờ vẫn đều là học sinh giỏi đứng đầu lớp, nhưng trên lớp học hầu như anh chưa từng chủ động giơ tay trả lời bất cứ một câu hỏi nào.
Lúc này thì...
Vẻ mặt Chu Minh Phong vẫn bình tĩnh trước sau như cũ.
Anh đứng dậy, cúi đầu nhìn sách giáo khoa, giọng nói ổn định nói ra một cách giải khác nữa.
Khương Tân Tân chống cằm nhìn anh.
Mà giờ phút này, mặt trời đã ngả về Tây, ánh sáng cơm bên ngoài xuyên qua ô cửa sổ bao phủ cả người anh.
Bây giờ Chu Minh Phong chỉ là một thiếu niên. Thật may mắn làm sao khi cô có thể nhìn thấy dáng vẻ này của anh. Mà kỳ quái chính là, rõ ràng cô biết bây giờ anh không thích cô, nhưng trong lòng cô cũng không thấy buồn gì cả. Cô vô cùng vui vẻ, vui vẻ khi có thể nhìn anh từ từ lớn lên như thế này.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, gầy, tóc thì cắt ngắn trông rất sạch sẽ.
Lưng thì luôn thẳng, vô cùng bình tĩnh.
Chỉ là so với tương lai, trên người anh vẫn còn chút ngây ngô, non nớt.
Thật ra cô không nghĩ sẽ đến tiếp cận anh. Chỉ cần có thể nhìn thấy anh như vậy, cô đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Chu Minh Phong, em đã thấy thời thiếu niên của anh rồi.
Giáo viên vật lý đương nhiên vô cùng vui vẻ, cũng rất vừa lòng, lúc này lại kích động cầm phấn viết những ý tưởng giải bài của Chu Minh Phong lên bảng đen. Hầu như mỗi một người giáo viên đều rất kính trọng nghề nghiệp của mình, giống như vị giáo viên này, ông cũng rất yêu môn vật lý. Lúc này Chu Minh Phong lại giống như bạn thân trong lòng của ông ấy, trong lúc hai thầy trò cùng nhau thảo luận chi tiết về cách làm này, thì những học sinh khác trong phòng học đều mơ hồ, nghe hiểu, nhưng cũng giống như nghe không hiểu gì.
Mười phút cuối cùng trong lớp, đương nhiên trở thành ngày hội trao đổi của giáo viên Vật lý và Chu Minh Phong.
Chuông tan học vang lên.
Khương Tân Tân sờ sờ túi tiền, quả nhiên so với lúc đầu trống trơn thì bây giờ trong đó lại có ba tờ tiền giấy!
Hai mươi đồng, lẻ năm đồng! Hai mươi lăm đồng vào túi!
Cô lập tức vọt một bước đến bên cạnh bàn của Chu Diễn, hai mẹ con đều thông minh nhạy bén, nhìn vào mắt nhau đã hiểu là có chuyện gì rồi. Mà những bạn học xung quanh đều tò mò, chăm chú nhìn họ, hai người không coi ai ra gì mà đập tay nhau!
Oa!!
Hôm nay không cần ăn bánh mỳ rồi!
Chu Minh Phong bình tĩnh bỏ tập vở lại vào trong ngăn bàn.
Không biết có phải cảm giác của anh bị lỗi hay không, anh cảm thấy có mùi hương vô cùng thơm ở quanh chóp mũi của anh.
Chu Diễn vô cùng đúng tình hợp lý mà bán ba của mình.
Mà vào lúc này, cũng quên phải đến giải thích với Chu Minh Phong, hoặc là nói, cậu và Khương Tân Tân công khai bước ngang qua bàn của Chu Minh Phong một cách vô cùng đứng đắn, đi ra khỏi phòng học đến căn tin.
Trước kia Chu Diễn không có nhiều hứng thú với đồ ăn ngon lắm, từ lúc cậu bắt đầu ghi nhớ thì trong nhà đã rất có tiền rồi, trong ăn mặc cậu đều dùng những thứ tốt nhất.
Nhưng mà vừa xuyên qua đây được mấy ngày ngắn ngủi tôi, mà cậu đã thay đổi rất nhiều.
Mà bây giờ ba đến năm đồng ức gà trong căn tin đã dễ dàng làm cậu thần hồn điên đảo rồi.
Tay của mấy đầu bếp trong căn tin vẫn run như cũ, khi múc thịt gà thì tay run run, cuối cùng trong chén chỉ còn ba bốn miếng thịt gà, nhưng Chu Diễn vẫn điên cuồng nuốt nước miếng. Cậu đã một tuần không ăn thịt rồi.
Khương Tân Tân đối với cuộc sống vẫn có chút yêu cầu nhỏ, lấy hộp chọn hai mặn một rau, cái này mua hết sáu đồng.
Hai người còn còn vô cùng xa xỉ mà đến quầy chiên, chọn một phần khoai tây chiên.
Mười đồng này đã dùng hết rồi.
"Sảng khoái quá!" Chu Diễn ăn sạch sẽ thịt gà và canh. Cậu cũng lo lắng không biết có ai theo dõi cậu hay không, trực tiếp gắp đồ ăn trong hộp đựng cơm của Khương Tân Tân mà ăn.
Khi Chu Diễn và Khương Tân Tân có cảm giác sống lại lần nữa, thì Chu Minh Phong tạm thời bị chủ nhiệm lớp đột nhiên gọi anh đến văn phòng.
Thầy giáo Vương, giáo viên chủ nhiệm lớp 10 cầm hai mươi lẻ năm đồng mới tinh từ trong ngăn kéo ra đưa cho Chu Minh Phong.
Vẻ mặt Chu Minh Phong lộ vẻ khó hiểu.
Thầy giáo Vương giải thích nói: "Còn nhớ học kỳ năm lớp 10 đi thu thập tản văn không? Bên kia nói đăng tản văn của em, đây là tiền nhuận bút."
Chu Minh Phong:"..."
Thật là một ngày kỳ lạ.
Trong học kỳ đầu tiên của trung học, vì để hoàn thành qua loa nhiệm vụ, nên anh tiện tay viết chút tản văn.
Anh cũng không phải dân chuyên, nhưng ngữ văn cũng là môn chính của khoa tự nhiên, tương đối mà nói thì là không tốt lắm, từ khi nào mà anh tiện tay viết mấy thứ cũng có thể lấy lên đi đăng báo thế này nhỉ?
Cầm tờ tiền giấy mới tinh, Chu Minh Phong đi ra khỏi văn phòng giáo viên.
Bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, mây trên trời gần như đều là lửa đỏ.
Lúc anh đi đến căn tin, vừa khéo gặp phải Chu Diễn và Khương Tân Tân đang cãi nhau ầm ĩ ở đó. Quan hệ của hai người quả thật rất tốt.
*
Sau khi ăn uống no say, Khương Tân Tân còn rất hoang phí mà chạy đến quầy bán quà vặt mua hai chai nước ép có ga.
Vẻ mặt Chu Diễn do dự: "Chúng ta có phải rất hoang phí không?"
Kiếm được mười lăm đồng chỉ còn lại mười đồng.
Khương Tân Tân nhìn thấy trước kia tiền tiêu vặt của Chu Diễn tận sáu chữ số cầm hai mươi đồng mua nước ngọt có ga, đều suy nghĩ đi suy nghĩ xuống nghĩ đến dáng vẻ đáng thương muốn uống nhưng không dám uống này, khiến cô càng thương cậu hơn, lập tức nói: "Sao có thể chứ! Hai chúng ta mới kiếm được hai mươi lăm đồng! Hôn nay chẳng qua
chỉ tiêu phí một chút, cũng chỉ có hai mươi lăm đồng thì tiết kiệm được gì, hơn nữa tiền là phải kiếm không phải để dành."
Quả nhiên Chu Diễn bị thuyết phục: "Đúng! Rất có lý!"
Hai mươi lăm đồng thì để dành làm gì?
Cho dù họ có tiết kiệm, cơm chiều chỉ ăn bốn năm đồng, thì cũng chỉ còn lại hai mươi đồng.
Với năm này, hai mươi đồng trong thời đại này cũng tuyệt đối không phải số tiền lớn.
Ngay sau đó Khương Tân Tân lại lấy tiền lẻ vừa lấy ở quầy bán quà vặt, đưa cho Chu Diễn: "Ba đồng này đưa cậu trả lại cho anh ấy."
Chu Diễn: "?"
Vẻ mặt cậu còn chưa hiểu gì: "Trả lại?"
Thẳng thắn mà nói, cậu không cảm thấy mình mượn tiền, ba cậu nuôi cậu không phải việc gì lớn lao cả mà phải không? Hơn nữa chỉ có ba đồng thôi mà, ba đồng cũng muốn trả sao?
Đương nhiên Khương Tân Tân cũng không muốn trả.
Nhưng mà lý do của cô cũng rất đầy đủ, cũng coi như nhìn xa trông rộng.
Cô nói: "Không có nghe nói qua câu này sao? Có vay có trả, sau mượn không khó. Hôm nay chúng ta mượn rồi trả, thì sau này mượn, sẽ dễ dàng hơn."
Chu Diễn suy nghĩ một chút, cũng thấy rất có lý: "Thế được rồi..."
Vì sau này có thể mượn nhiều tiền hơn, nên thôi trả ba đồng này đi!
Chu Diễn đành đồng ý, rồi nhận ba đồng tiền kia.
Bởi vì gần đây thời tiết rất nóng, trường học cũng sợ học sinh cảm nắng cho nên tự học tối chỉ tám giờ hai mươi đã kết thúc.
Thời tiết nóng vô cùng nóng, nhưng nam sinh đều đi tắm nước lạnh, chẳng qua mấy nữ sinh vẫn mang theo bình bữa nóng đi pha nước ấm. Mấy ngày trước Khương Tân Tân không chút khách sáo nào mà giao chuyện làm nước ấm cho Chu Diễn, không biết hôm nay có phải do Chu Diễn ăn nhiều quá không nên dạ dày có chút không ổn, cậu không thoải mái đưa bình nước màu đỏ của Khương Tân Tân cho Chu Minh Phong, giọng mang theo chút khẩn cầu: "Giúp tôi với, giúp tôi nấu chút nước sôi."
Chu Minh Phong: "..."
Chu Diễn thật sự đang cầu xin, nhưng cần xin rất nhiều lại còn có chút hiển nhiên.
Giống như phân phó anh đi làm chuyện này là điều hiển nhiên.
Chu Diễn quả thật là đang nghĩ: Xếp hàng lấy nước cho cô Khương, cậu chỉ là con riêng thôi mà đã đi làm rồi, ba cậu còn là chồng đấy chẳng lẽ không nên làm sao? Ngay cả nước ấm cũng không làm giùm, thì còn gì là chồng nữa chứ?
Mấy phút sau, Chu Minh Phong mang theo bình nước sôi màu đỏ đi đến phòng lấy nước sôi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời, anh không biết mình có gặp phải quỷ không, rõ ràng cũng không phải người nhiệt tình gì, trước kia Chu Diễn vay tiền anh còn chưa nói, bây giờ Chu Diễn lấy nước cho nữ sinh khác, còn nhờ anh đi, mấu chốt chính là, anh lại có thể... đáp ứng rồi??
Chu Minh Phong thật sự rất nghi ngờ cuộc đời này.
Nhưng mà cho dù anh cảm thấy hoang đường đi nữa, thì chuyện đã đồng ý thì anh đều phải làm.
Bây giờ là tháng chín, Giang Hoàng thật sự rất nóng, đa số người đến xếp hàng lấy nước đều là nữ sinh, chỉ có vài nam sinh thôi.
Chu Minh Phong xuất hiện, giống như một viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh.
Phòng nước sôi rất nóng, có mấy cô gái đang cầm quạt quạt gió, Chu Minh Phong yên lặng xếp hàng cuối hàng. Thật ra thời tiết nóng bức thế này, Chu Minh Phong cũng sẽ không đến lấy nước, anh và mấy nam sinh khác, cũng giống như nhau trực tiếp xách đồ đi tắm nước lạnh.
Nhưng một vài nữ sinh cứ liên tục nhìn chằm chằm, cũng không khiến trong lòng Chu Minh Phong xuất hiện biến hóa gì.
Mặt anh vẫn không chút thay đổi, không hề gợn sống, không hề bị ảnh hưởng.
Thật khó khăn lắm mới tới Chu MInh Phong.
Chu Minh Phong lấy thẻ của mình ra.
Thẻ tổng hợp trong trường đều để trao đổi, căn tin có thể dùng, phòng nước nóng cũng có thể dùng, chỉ là phòng tắm mở ra vào mùa đồng cũng có thể dùng được.
Sau khi quẹt thẻ lấy nước sôi xong, trán Chu Minh Phong cũng đổ đầy mồ hôi. Nhưng trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì, mang theo bình nước sôi của Khương Tân Tân ra khỏi phòng lấy nước.
Vì để phân biệt bình nước sôi của mình, nên mọi người sẽ dùng bút để viết tên mình lên bình nước sôi.
Chu Minh Phong mang theo bình nước sôi này, trên đó viết ba chữ vô cùng bắt mắt --- Khương Tân Tân.
Khương Tân Tân tự mình viết nó, cô còn vẽ thêm một nhân vật phản diện phiên bản Q dễ thương chống hông trên bình nước sôi.
...
Chu Minh Phong vừa mới ra khỏi phòng lấy nước, thì các nữ sinh đã bắt đầu nhiều chuyện!
"Đó là bình nước sôi của Khương Tân Tân mà! Phía trên còn viết rất rõ ràng, tôi cũng đã thấy qua bình nước sôi của Khương Tân Tân rồi, chính là cái đó!
"Sao Chu Minh Phong lại cầm theo bình nước của Khương Tân Tân đến lấy nước thế... Mà màu hè cậu ấy cũng đi tắm nước lạnh nhỉ?
"Đúng! Chắc chắn cậu ấy không tắm nó! Thế cậu ấy giúp Khương Tân Tân lấy nước ấm sao? Trời ơi!!"
"Nhìn không ra đấy, tớ còn nghĩ kiểu như Chu Minh Phong chỉ nghĩ đến học và thi thôi chứ..."
Sau khi trải qua một hồi thảo luận, thì mấy nữ sinh cũng kết thúc, lời nói chắc chắn: "Chu Minh Phong thích Khương Tân Tân, muốn theo đuổi cậu ấy!"
Chắc chắn là thế!