Buổi tối, một người đàn ông ngủ với một người phụ nữ trên cái giường, mà không phát sinh chuyện gì.
Chất lượng giấc ngủ của Khương Tân Tân luôn rất tốt, chỉ cần hơi dính gối thì không đầy một lát đã hô hấp sâu rồi, chìm vào giấc ngủ.
Chu Minh Phong tỉnh ngủ do bị lạnh, khi anh đang ngủ mà tỉnh lại, nhìn một nửa chăn đang thuộc về chính mình, bị người bên cạnh không có chút tự giác nào đoạt mất toàn bộ.
Ánh mắt của anh dừng trên trần nhà một lúc lâu, rồi đứng dậy.
Đồng hồ sinh học là anh luôn quy luật, dù buổi tối hôm trước chìm vào giấc ngủ trễ thế nào, dù người rã rời, thì 6h30 sáng ngày hôm sau vẫn tỉnh lại đúng giờ, có chút nghiêng đầu nhìn về phía Khương Tân Tân, người chiếm đoạt giường rồi chăn là cô lại ngủ rất ngon.
Đêm hôm qua, Chu Minh Phong vì tính cách đột nhiên thay đổi rất lớn của cô mà suy đoán ra mấy chuyện.
Cho đến bây giờ, trong đầu chỉ còn lại một khả năng hoang đường nhất.
Anh biết Khương Tân Tân được 3 tháng, trong 3 tháng này, Khương Tân Tân không hề lưu lại bất kỳ ấn tượng nào trong đầu anh.
Với tính cách của anh, sở dĩ đồng ý cọc hôn nhân này, là do lời hứa hẹn, cũng chỉ xem Khương Tân Tân là người ở mức tầm trung trong lòng, cho dù cô trở thành người vợ trên danh nghĩa của anh, cho dù cô ở đây, thì tồn tại của cô trong căn nhà này cũng rất mỏng manh.
Những lời nói mà 3 tháng này cô nói với anh, còn không nhiều bằng cả ngày hôm qua.
Cái gọi là đêm tân hôn, cô chỉ cúi thấp đầu không nói lời nào, giống như con chim bị hoảng sợ, anh cũng chỉ trấn an vài câu, sau đó để lại phòng ngủ chính cho cô, còn anh trở về phòng ngủ phụ cạnh thư phòng, sáng sớm ngày thứ hai anh lấy ký do đi công tác, mà rời khỏi Yên Kinh.
Lúc Chu Minh Phong rời giường lúc, tận lực làm nhẹ động tác.
Mặc dù anh cảm thấy, cái người đang ngủ ngon trên giường kia, cho dù anh phát ra thanh âm gì, thì vẫn không thể làm nhiễu mộng đẹp của cô...
Sau khi rửa mặt đơn giản, Chu Minh Phong đi vào phòng thay quần áo, thay xong đồ thì xuống lầu.
Mỗi ngày Khương Tân Tân đều ngủ tới khi mặt trời lên cao, Chu Diễn mới được nghỉ hè nên cũng hận không thể ngủ đến tận trời tối.
Dương quản gia biết thời gian Chu Minh Phong làm việc và nghỉ ngơi, sớm đã kêu phòng bếp chuẩn bị xong bữa sáng kiểu Trung rồi.
Thấy Chu Minh Phong đi xuống, vội vàng tiếp đón: "Tiên sinh, bữa sáng cùng báo đã chuẩn bị xong."
Chu Minh Phong gật đầu, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, anh dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Trong tủ ở thư phòng có mấy cái thẻ, chú cứ tùy tiện lấy một tấm cho nàng."
Dương quản gia: "...!Cho thiếu gia sao?"
Ông cũng không biết cho nam, hay là đưa cho nữ.
Trong nhà một vị thiếu gia, một vị phu nhân, ông đoán, chắc là đưa cho thiếu gia.
Chu Minh Phong lắc đầu.
Nói thật, anh không biết nên xưng hô như thế nào với Khương Tân Tân.
Gọi thẳng họ tên, thì có chút cứng nhắc, mà nếu gọi tên không, thì không phải phong cách của anh.
Dương quản gia hiểu rõ: "Cho phu nhân sao?"
"Ân." Chu Minh Phong lại nói: "Mật mã là ngày sinh của a Diễn, chú cứ trực tiếp nói cho nàng, còn có, nếu như nàng mà hỏi, thì chú nói là tiền mừng cưới của khách quý."
Dương quản gia kinh ngạc: "...!Vâng.
Nhưng, cứ tùy tiện cầm một tấm thẻ sao?"
Chu Minh Phong đáp một tiếng.
Đêm qua, dù Chu Minh Phong có thăm dò hay không, với phong cách làm việc của anh, đã nói ra rồi, thì phải nói những điều thật.
Huống chi, hôm qua lúc đầu là do anh hiểu sai ý muốn của cô, nên đã tạo tổn thất trong cửa hàng của cô, dù sao đi nữa, anh nhất định phải bồi thường cho cô.
Chưa đến 8 giờ, Chu Minh Phong đã đi ra cửa đến công ty.
Khương Tân Tân ngủ một giấc đến 9 giờ mới tỉnh lại, bình thường cô vẫn chậm rãi rửa mặt, hôm nay cô rút ngắn thời gian rửa mặt một nửa, chính vì muốn đi tìm Dương quản gia để xác nhận chuyện thẻ kia.
Một lúc sau, cô nhìn xung quanh, tìm thân ảnh của Dương quản gia, có thể là do ánh mắt của cô quá sốt ruột, đang quét phòng bếp thì Vương tẩu đi tới, thấp giọng nói: "Phu nhân, Dương quản gia đang dọn dẹp ở thư phòng của tiên sinh, nếu như ngài có việc gì gấp, thì có thể lên tầng hai tìm ông ấy."
Khương Tân Tân cười cứng ngắt: "Không có việc gấp không có việc gấp."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật đi lên lầu.
Quả nhiên cô đụng phải Dương quản gia ở ngay cửa thư phòng.
Khương Tân Tân không trực tiếp dòi thẻ, uyển chuyển hỏi: "Minh Phong đi làm sao? Tôi không biết."
Dương quản gia làm người từ thiện: "Tiên sinh vẫn luôn đi làm sớm, phu nhân ngài không cần theo thời gian của tiên sinh."
"Ân ân." Bình thường Khương Tân Tân rất biết nói chuyện phiếm, lúc này khi nói chuyện quan trọng, thì lại dừng dừng vài lần.
Dương quản gia nhớ lời căn dặn của Chu Minh Phong, vội vàng đưa thẻ cho cô: "Phu nhân, đây là tiền mừng hôn lễ, ngài cầm đi.
Mật khẩu là..."
Ông nói một chuỗi số, Khương Tân Tân nghe rất chân thành, sau khi kịp phản ứng: Đây là ngày sinh của Chu Diễn.
Trong cuộc sống tương lai, cô sẽ phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được quên.
Khương Tân Tân nhận lấy, cảm giác tay cầm tấm thẻ này đang nóng lên, nhịp tim cô như nổi trống: "Ân, tôi nhớ kỹ."
Sau khi cầm thẻ, cô không đoái hoài gì tới chuyện ăn sáng nữa, cầm cái bánh sandwich từ phòng bếp, rồi chuẩn bị đi ra cửa.
Lần này cô không định gọi lái xe, trong ga-ra Chu gia còn rất nhiều chiếc xe khác, đêm qua sau khi tìm về xúc cảm lái xe, liền muốn tự mình lái xe.
Khương Tân Tân chọn chiếc xe Bentley.
Sau khi lên xe, cũng tìm được cảm giác làm một phu nhân hào môn chân thực.
Sau khi xem hướng dẫn đến ngân hàng gần nhất, thì không ngừng chạy xe đi.
Cô thật sự có chút kích động, kẻ có tiền sẽ mừng bao nhiêu tiền cưới đây? Trước đó cô nghe đồng nghiệp đã kết hôn nói qua, mỗi một địa phương có phong tục không giống nhau, đến lễ cũng không giống nhau, đồng nghiệp đã kết hôn từ mấy năm trước, mà thân thích lại không có nhiều, cũng không phải là gia đình giàu có gì, dù có như thế, vợ chồng trẻ vẫn lấy tiền mừng kết hôn chia cho mọi người chút tiền nhỏ...
Chu Minh Phong là ai chứ, trong sách thiết lập anh là