Tôn Văn Thanh cùng Khương Tân Tân có thể chơi cùng nhau, do một nguyên nhân quan trọng là tính cách của hai người có chút tương tự nhau, ví dụ như đều không thích đến trễ hẹn.
Hai người hẹn mười giờ sáng có mặt trước cửa tiểu khu, khi Khương Tân Tân đến đúng giờ, thì thấy Tôn Văn Thanh đang chờ ở cửa.
Cuối năm ngoái Tôn Văn Thanh đã có kế hoạch mua phòng rồi.
Sở dĩ trường học được gọi là trường quý tộc vì ngoại trừ có công trình đẹp, còn hấp dẫn phụ huynh nhất chính là lực lượng giáo viên, trường học vì mời những giáo viên có năng lực nhất về dạy, đã cho phúc lợi cùng đãi ngộ rất rất cao hơn trường công lập mới được, bởi vậy quanh năm suốt tháng Tôn Văn Thanh có thể nhận tiền lương đúng ngày, không chỉ có như thế, trường học còn có phúc lợi về phòng ở cho giáo viên.
Lúc trước Tôn Văn Thanh không tới mấy trường công lập nổi tiếng, chính là vì hộ khẩu.
Hiện tại hộ khẩu đã tới tay, cô cũng không trông cậy vào việc có thể vào được danh sách chia phòng ở, tư lịch của cô so với mấy vị đồng nghiệp còn phải mong mỏi trông mong lâu mới đến tay, ít nhất trong vòng mười năm sẽ không tới phiên cô, thế nên cô động tâm muốn mua nhà.
"Cám ơn cô a." Tôn Văn Thanh một bên thắt chặt dây an toàn một bên nói: "Trời nóng như vậy mà lại đi ra ngoài cùng tôi."
Khương Tân Tân không thể phủ nhận cười một tiếng: "Lúc đó tôi cũng muốn đi ra ngoài một chút nha."
Hai người đi đến mấy tòa nhà, cái này khiến Khương Tân Tân lại lần nữa có một loại ảo giác: "Đây thật ra là thế giới hiện thực".
Đây là ma quỷ gì a, giá phòng trong sách giá vậy mà lại tương xứng với cuộc sống hiện thực, còn để người xuyên sách như cô sống hay không a.
Yên Kinh tấc đất tấc vàng, cho dù là một căn phòng cũng có thể vét sạch túi nhiều người đó.
Tiền tiết kiệm của Tôn Văn Thanh có hạn, nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có thể đem ánh mắt đặt ở một căn nhà hẹp thôi, cô ấy nhìn trúng một căn có hai phòng, diện tích không lớn chỉ tầm 60m² thôi, phòng ở thì càng nhỏ.
Bất quá một người ở vẫn rất thoải mái.
Khương Tân Tân mắt lom lom nhìn Tôn Văn Thanh giao tiền đặt cọc.
Tôn Văn Thanh quay đầu lại nhìn nở nụ cười: "Làm sao vậy?"
"Chính là vì cô cao hứng a." Khương Tân Tân cảm khái: "Có thể có một căn phòng ở thuộc về mình, đây chính là đại hỉ a.
Thật hâm mộ cô mà."
Tôn Văn Thanh kéo tay cô đi ra ngoài: "Hâm mộ tôi? Cái biệt thự kia của cô, diện tích tầm hơn 1000m² đi, tôi hoài nghi phòng tắm của cô còn lớn hơn cái phòng này của tôi đấy."
"Nhưng nó không phải của tôi a." Khương Tân Tân nói: "Đó là của Chu Minh Phong, không phải của tôi, nhà của cô mặc dù nhỏ, thế nhưng nó chỉ thuộc về một mình cô a."
Tôn Văn Thanh cũng đi theo thở dài một hơi.
Đối với điểm này, ngược lại cô rất cảm động.
Lúc cô muốn mua phòng, người bên cạnh đều khuyên cô không cần phải mua, kể cả người thân của cô, bọn họ đều nói cuối cùng cô sẽ kết hôn lấy chồng, đến lúc đó nhà trai sẽ có phòng ở, cái kia cô cần gì phải mua chứ? Mặt khác bọn họ còn phân tích với cô, nếu cô mua nhà xong thì cuộc sống sinh hoạt sẽ đi xuống rất nhanh, áp lực sẽ tăng gấp bội, nghe được mấy lời nói này, cô cũng có chút hoài nghi, có phải cô đã làm sai hay không.
Nhưng về sau Khương Tân Tân nhắc nhở cô một câu.
Hai người ngẫu nhiên nhắc đến chủ đề mua nhà, Khương Tân Tân nói: "Theo lời bọn họ nói, khi mua nhà sẽ gặp nhiều chuyện như vậy, vậy tại làm lại có nhiều đàn ông dù coa thắt chặt lưng quần cũng muốn mua nhà nha."
Lúc đó cô lập tức hiểu ra, chợt tỉnh ngộ.
Đúng vậy a, vì cái gì mà đàn ông đều liều mạng đi mua phòng như thế, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác ngăn cản cô mua vậy?
...
Tôn Văn Thanh còn chưa kịp an ủi Khương Tân Tân, lại nghe được âm thanh tràn đầy sức sống của cô ấy: "Bất quá tôi tự đề ra cho mình một mục tiêu, hai năm này tôi cũng cần mua phòng, đến lúc đó khi nhiều tiền như dự tính, liền mua một căn ở chung cư sát vách nơi này, nếu như thiếu tiền, thì tôi sẽ mua một căn ở cái chung cư này luôn, đến lúc đó chúng ta là hàng xóm a, rồi sẽ ăn chực lẫn nhau!"
Tôn Văn Thanh nhịn không được cười lên: "Tốt!"
Không biết vì cái gì, cô cảm thấy Khương Tân Tân có thể làm được.
Tôn Văn Thanh cũng không có phát giác được, giọng nói của Khương Tân Tân mang theo một phần chắc nịch, tựa hồ sẽ sớm thực hiện được cái dự định sống một mình.
Kỳ thật Khương Tân Tân cũng không biết, cho dù Chu Minh Phong không phải tai to mặt lớn, cho dù tính cách anh ôn hòa cái gì cũng tốt, nhưng sâu trong nội tâm của cô sẽ không có ý nghĩ sống cả đời cùng anh với thân phận vợ chồng.
Sau khi xem phòng xong, Khương Tân Tân liền mang Tôn Văn Thanh xuất phát đi tới buổi tọa đàm tư nhân kia.
Khi đến hội sở cao cấp đó, Khương Tân Tân đưa vé mời ra, ở cửa liền có nhân viên chuyên nghiệp mang cô tiến vào phòng khách.
Trong phòng có nam có nữ, Khương Tân Tân không nhận ra bọn họ là ai.
Thế giới xuyên sách cùng thế giới hiện thực vẫn có chênh lệch, tại thế giới hiện thực, tùy tiện tìm trên mạng một chút, cũng có thể tìm thấy tin tức của lão đại giới kinh doanh có khi còn tìm được cả ảnh chụp nữa.
Nhưng ở thế giới sau khi xuyên sách này, lúc trước khi cô chưa gặp Chu Minh Phong, có ở trên mạng thử tìm tên của anh, chỉ tìm được một chút dấu vết quan trọng của anh ở trên thương trường, đến một tấm ảnh cũng không tìm ra được.
Người tới đây không tính là ít, nếu tính sơ qua trong phòng cũng có gần hai mươi người.
Khương Tân Tân rất tự hiểu lấy mình, lôi kéo Tôn Văn Thanh ngồi xuống ở hàng cuối cùng.
Đột nhiên cảm giác được cánh tay truyền đến đau đớn rất nhỏ, cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn một cái, thấy Tôn Văn Thanh đang nắm lấy cánh tay của mình, thấy cô nhìn qua, Tôn Văn Thanh hạ giọng kích động nói: "Nữ sĩ mà mặc bộ đồ màu trắng kia, trước kia có đến trường học cũ của tôi diễn thuyết đó, cô ấy đặc biệt đặc biệt lợi hại, là một vị doanh nhân mà tôi bội phục nhất!"
Khương Tân Tân kinh ngạc, xem ra cái buổi tọa đàm tư nhân này còn cao cấp hơn so với tưởng tượng của cô.
Lão đại không hổ là lão đại, mạch suy nghĩ của bọn họ nhanh nhẹn, nói chuyện với nhau giống như là biện luận, Khương Tân Tân chính là người ngoài cuộc nghe gì cũng đều vỗ tay, mặc dù chỉ có bốn mươi phút, nhưng Khương Tân Tân cùng với Tôn Văn Thanh đều nghe được chút ích lợi không nhỏ, hai người nhớ không ít câu nói.
Buổi toạ đàm này, giảng không chỉ về thị trường chứng khoán, còn có hướng lên về kinh tế.
Sau khi các cô đi ra ngoài, Tôn Văn Thanh vẫn còn cảm khái, hôm nay mới nghe vua nói một buổi, mà hơn hẳn mười năm đọc sách câu nói này cũng không khoa trương.
———————
Đối với Chu Diễn mà