Thế giới này còn tồn tại học bá như Chu Minh Phong sao?
Khương Tân Tân nhìn thấy bài đã được giải, không khỏi rơi vào trầm tư, chuyện gì xảy ra a? Tính toán thời gian một chút, anh đã tốt nghiệp vài chục năm đi, vì cái gì mà đề bài cô không nghĩ ra anh lại làm được? Còn nhớ rõ trình tự giải nó nữa?
Đương nhiên, cô không thể biểu đạt nghi vấn của mình.
Dù sao người đàn ông này là lão Versailles, nếu như cô hỏi, không chừng anh còn vụng trộm đắc ý đó.
Khương Tân Tân không chỉ cần lời giải bài này chi tiết, cô sợ Chu Diễn sẽ hỏi mình, rồi cái gì cô cũng đều không biết, nên bây giờ cô đang từng bước tìm hiểu, đến lúc bản thân hoàn toàn lý giải được, lúc này mới một lần nữa chép ra nháp cho cậu.
Lúc sơ trung Chu Diễn là học bá, đã không học tập mấy năm rồi, bây giờ muốn học nhất định sẽ gặp khó khăn, huống chi chỉ còn đúng một năm.
Suy nghĩ kỹ một chút, đây là chỗ mà Khương Tân Tân cảm thấy hợp lý vì nó là sách vườn trường ngọt văn, mặc dù Chu Diễn thông minh, nhưng đầu năm nay học sinh kia có mấy ai ngốc đây, cậu đã không học mấy năm, trong nguyên tác, cậu được nữ chính cổ vũ nên hạ quyết tâm tự cường, chỉ còn một năm nên rất khó khăn đuổi kịp mọi người, may là hơn điểm tiêu chuẩn 2 điểm, có thể nói là phi thường kinh diễm.
Chính là như vậy, Khương Tân Tân mới cảm thấy tác giả mở bàn tay vàng cho Chu Diễn.
Mặc dù Chu Diễn được thiên vị, nhưng hiện tại Chu Diễn tỉnh lại trước thời gian đó, liệu cậu ta có thi tốt hơn so trong nguyên tác không?
Chờ giải xong đề, Chu Minh Phong thế mà lại gọi video tới.
Khương Tân Tân không nóng nảy, tìm tới tìm lui trong khách sạn, cuối cùng cũng tìm được một việc trí tốt, lúc này mới nhận cuộc gọi.
Hình như Chu Minh Phong đang ở bên ngoài sảnh phúng viếng, cái giờ này yên tĩnh, vắng lặng.
Khương Tân Tân giả bộ lơ đãng vuốt tóc ra sau tai.
"Có việc?"
Chu Minh Phong ừ một tiếng: " Tại sao A Diễn lại hỏi bài cô?"
"Anh thật đặc biệt, giải xong đề lâu như vậy rồi, hiện tại mới hỏi tôi có chuyện gì xảy ra?"
"Có cái nặng cái nhẹ."
Khương Tân Tân nhịn cười: "Tốt a, gần nhất nó giống như chuẩn bị làm người vậy, không đúng, một lần nữa làm học sinh tốt.
Đây là chuyện đáng vui mừng."
Chu Minh Phong nhéo nhéo sống mũi: "Ân, đúng vậy."
Hai người trò chuyện một chút, đề tài cứ như vậy chuyển đến Chu Diễn đang múa bút thành văn ở phòng bên cạnh.
Đại khái là do ban đêm yên lặng, có độc Chu Minh Phong với Khương Tân Tân, nên anh mở máy hát, trò chuyện về Chu Diễn, thanh âm anh trầm: "Nó là một đứa trẻ rất có tinh thần trọng nghĩa, tôi cảm thấy vui vì nó như vậy, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lo lắng.
Bình tĩnh mà nói, tôi chưa biết cách làm một người cha tốt."
"Anh có chuyện không làm được sao?" Cô còn tưởng rằng Chu Minh Phong không gì không làm được đâu, đương nhiên đây là do khoa trương, mỗi lần cô thấy Chu Minh Phong với Chu Diễn ở cùng một chỗ, không biết bình tĩnh đến đâu, nhưng hiện tại nghe Chu Minh Phong nói anh bối rối về quan hệ cha con, thật là khiến cô kinh ngạc.
Chu Minh Phong cười khẽ: "Đương nhiên, tôi chưa từng làm cha bao giờ."
"Có lúc tôi hi vọng nó vô ưu, có lúc tôi hi vọng nó có thể một mình đảm đương mọi chuyện." Chu Minh Phong ngừng lại một chút: "Nhưng điều tôi muốn nhất là, nó nhìn rõ hiểm ác ở xã hội này, có thể bảo vệ mình, cũng vẫn chính trực như trước."
"Thật là khó nha." Khương Tân Tân nằm trên ghế sa lon: "Yêu cầu này của anh thật sự quá khó."
Nghe thì rất đơn giản.
Dù Khương Tân Tân cũng bị xã hội vùi dập, nhưng vẫn cảm thấy yêu cầu của Chu Minh Phong rất khó đạt được.
"Đúng vậy.
Cho nên tôi là người cha rất ích kỷ, chuyện mình làm không được, lại hi vọng đứa trẻ có thể làm được.
Chính mình đi qua con đường bản thân thích, nhưng lại phát hiện không tốt giống như trong tưởng tượng, thế nên hi vọng con mình đừng lại, dù con cũng rất thích." Hiếm khi Chu Minh Phong biển lộ ôn nhu như vậy với con mình, Khương Tân Tân nghiêm túc lắng nghe, chả hiểu sao lại cảm thấy đây là một loại hưởng thụ: "Mỗi người đều có con đường riêng của mình, điều này phụ thuộc vào nó chọn gì, muốn thành người như nào, thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ, nếu như nó làm theo kỳ vọng tôi muốn, vậy nó không phải là đứa trẻ nữa, mà là con rối."
Khương Tân Tân nghe nghe, liền nghĩ tới mình đã từng nghĩ.
Làm con của Chu Minh Phong thật tốt.
Chỉ là...!Có thể bao dung việc xúc động hay ngây thơ, lại còn bình tĩnh nói ra sự thật, anh còn dùng thủ đoạn của mình để cho con trai biết chân tướng sự việc.
Nó đúng là mâu thuẫn, nhưng cũng có thể coi là ôn nhu.
Khương Tân Tân trêu trọc anh: "Tôi đã ghi âm, sau này khi anh già rồi, tôi sẽ mở cho Chu Diễn nghe, để anh cảm thụ được nằm trên giường bệnh có đứa con trai hiếu thảo."
Chu Minh Phong trầm mặc vài giây đồng hồ, cười hỏi lại: "Vậy theo ý cô nói, lúc đó cô còn ở bên cạnh tôi sao?"
Câu này phảng phất như là trêu chọc.
Mấy ngày nay tâm tình Chu Minh Phong u ám, bây giờ đã thong thả rất nhiều.
Nhất thời Khương Tân Tân không kịp phản ứng, bản thân vẫn ngây ngẩn cả người.
Cô chưa kịp trêu trọc ngược lại, Chu Minh Phong đã nói tiếp: "Nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa.
Ngủ ngon."
Nói xong, anh liền cúp điện thoại, giống như là biết cô đang chuẩn bị phản công.
Nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh tút tút tút, Khương Tân Tân hoàn toàn sững sờ.
Sau khi tĩnh hồn lại, cô đứng dậy đi đến bên giường nằm xuống, nhớ lại chuyện mình bị Chu Minh Phong chiếm trước, không khỏi ảo não.
Khương Tân Tân bình thường mày phản ứng nhanh lắm mà, chả lẽ vừa rồi não bị chó gặm à??
Tại sao anh ấy lại hỏi như vậy???
Có thể xưng nét bút hỏng!
Khương Tân Tân hối tiếc không thôi, nhưng cũng không thể gọi lại.
Dù sao hiện tại đã mười hai giờ rồi.
Tức a!
Chắc là trong khoảng thời gian này bị lây bệnh Chu Diễn đi, vậy mà lại ngây thơ mở ghi nhớ trong điện thoại ra, còn trịnh trọng ghi một câu——
【Anh chặn họng mình một lần, lần sau phải trả lại.
】
*
Chu Minh Phong lại một lần nữa đốt hương cho cữu cữu, rồi nhìn sảnh phúng viếng một vòng, không thấy thân ảnh vợ cữu cữu, liền hỏi thăm những thân thích khác, anh đi ra khỏi sảnh phúng viếng, rồi tìm bên trong nhà tang lễ, cuối cùng tìm thấy vợ cữu cữu đang ở mảnh đất trống phía sau nhà tang lễ.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tóc đã hơi bạc trắng, bà cầm chổi quét tro bụi cùng lá cây trên mặt đất.
Mấy ngày nay, anh không thấy bà rơi một giọt nước mắt nào.
Biểu hiện của bà cứ bình thường như vậy, giống như cữu cữu không hề qua đời.
Bất quá anh biết, lúc tiệc rượu bà ấy nhìn thấy món thịt hấp cữu cữu thích ăn, theo thói quen bà lấy nửa phần đóng gói lại.
Chu Minh Phong bước đến.
Bà ấy nhìn thấy cái bóng của anh, dừng lại một chút, đứng lên, đưa một tay ra sau lưng gõ gõ: "Tại sao không đi ngủ, hai ngày này con chịu rồi, coi chừng ngã bệnh."
Chu Minh Phong nhận lấy cái chổi trong tay bà, rồi bắt đầu quét lá cây.
Cữu mụ bật cười: "Cữu cữu con thích sạch sẽ, khi nhìn thấy cửa nhà có lá cây, nhất định phải đi quét quét ngay, có đôi khi sẽ quét sạch rác bên nhà hàng xóm nữa.
Không biết ông ấy bị sao, thật phiền mà."
Nói phiền, vì sau khi ông đi, bà lại càng lúc càng giống ông ấy.
Muốn đi ra ngoài hít không khí, nhìn thấy lá cây trên mặt đất, lại nhịn không được tìm cái chổi.
Chu Minh Phong đứng im, vô thức nắm chặt cái chổi trong tay, ngẩng đầu lên, trên mặt là dáng vẻ tươi cười vân đạm phong khinh: "Nhân duyên cữu cữu luôn luôn tốt."
Cữu mụ cúi đầu, qua một hồi lâu mới nói: "Chung Phỉ đưa vòng hoa đến, Tân