Kỳ thật Khương Tân Tân cũng biết, mình đang cố tình gây sự.
Thế nhưng cô cố tình gây sự, so sánh với chuyện vừa rồi Chu Minh Phong làm, chỉ là chuyện nhỏ gặp chuyện lớn.
Với sự cẩn thận của Chu Minh Phong, mặc dù không mở chuyển phát nhanh ra, nhưng nhất định đã nắm chắc, mới để cô tự mình mở những chuyển phát nhanh này.
Nhưng mà bây giờ Khương Tân Tân nhìn thấy anh không thoải mái lắm, nên muốn gây chuyện với anh
Chu Minh Phong cũng tự biết mình đuối lý.
Đành phải ở lại, để Khương Tân Tân tùy ý sai bảo, cầm con dao mở chuyển phát nhanh, từng bước từng bước mở mấy chuyển phát nhanh này ra.
Đúng thật là không có vật nguy hiểm nào.
Trên thực tế, Chu Minh Phong hiểu rõ mới nói, mẹ Tịch sẽ không thực sự làm tổn thương Khương Tân Tân, chỉ tra tấn tinh thần cô.
Khương Tân Tân ngồi xổm ở một bên, nhặt đồ trong chuyển phát nhanh lên lật trái lật phải.
Có mấy tấm ảnh chụp, trong ảnh là nguyên chủ cùng Tịch Thừa Quang, hoặc là tranh Tịch Thừa Quang vẽ, tranh anh ta vẽ đều là nguyên chủ...!Mẹ Tịch gửi cái này tới đơn giản là muốn nhắc nhở nguyên chủ, để cô ấy mãi mãi không nên quên Tịch Thừa Quang.
Nếu như Khương Tân Tân là nguyên chủ, những đồ vật mang theo hồi ức mạnh mẽ này, chắc chắn sẽ như con dao đâm vào tim cô ấy.
Nhưng điều tiếc nuối là, Khương Tân Tân không có ký ức của nguyên chủ, cho dù là có, cô cũng không phải là nguyên chủ, cô không yêu Tịch Thừa Quang.
"Những thứ này là chuyện gì xảy ra..." Khương Tân Tân hỏi.
Chuyện cho tới bây giờ, cô không biết tại sao Chu Minh Phong có thể lý giải cô hoàn toàn không giống như trước đây.
Cô nghĩ, anh hẳn là cũng tra rõ mọi thứ liên quan tới nguyên chủ.
Có lẽ anh đã hiểu lầm, cho rằng cô là nhân cách thứ hai của nguyên chủ.
Đã đến nước này rồi, cô đương nhiên không cần phải che giấu chuyện mình không biết chuyện trước kia.
Chu Minh Phong tựa hồ cũng không kinh ngạc khi cô hỏi cái này vấn đề.
Anh chỉ nhàn nhạt liếc qua những tấm hình kia, rồi thu hồi ánh mắt, không nhìn lần thứ hai, nói ra: "Tịch phu nhân sinh một trai một gái, người con gái thì em đã thấy qua, là vị Tịch tổng kia, người con trai là Tịch Thừa Quang, nghe đồn trên phố, Tịch gia ba đời đều có bệnh di truyền gen, truyền nam không truyền nữ, có lẽ là bởi vì Tịch Thừa Quang thân mang bệnh, Tịch phu nhân từ khi sinh cậu ta, đã đặt hết tâm tư trên người cậu ta, cho nên, sau khi Tịch Thừa Quang qua đời, bà ta không thể nào tiếp thu được."
Khương Tân Tân trong lòng có chút bi thương nhàn nhạt.
Buồn vì nguyên chủ phải trải qua chuyện đó.
"Nhưng mà." Khương Tân Tân hỏi: "Tịch Thừa Quang chết thì có quan hệ gì với em sao?"
Chu Minh Phong trấn an cô: "Làm sao có thể, khi cậu ta phát bệnh vì không cứu được nên phải bỏ mình."
Khương Tân Tân thở dài một hơi, lại hỏi: "Đã không liên quan gì tới em, vậy tại sao mẹ anh ta..."
"Là ý nghĩ cực đoan." Chu Minh Phong nói: "Kỳ thật lúc Tịch Thừa Quang còn sống, bà ta không đồng ý, về phần tại sao sau khi Tịch Thừa Quang qua đời, bà ta đột nhiên thay đổi thái độ, coi em như là một người quả phụ, chuyện này chỉ có chính bà ta mới rõ nhất."
Mẹ Tịch suy nghĩ cái gì, Chu Minh Phong quả thật là không biết rõ.
Khi Tịch Thừa Quang còn sống, phản đối Khương Tân Tân yêu đương với cậu ta, nhưng sau khi cậu ta ra đi, lại đưa coi cô là vợ của cậu ta, thậm chí còn hi vọng đời này kiếp này cô không được có nửa điểm vui vẻ, phải sống như cái xác không hồn vì cậu ta mà "Thủ trinh"?
Khương Tân Tân nghĩ: "Có thể là do không muốn em tốt hơn đi."
Loại tình mẫu tử này thật kinh khủng.
Nhưng thật kỳ quái, sau khi cô biết nội tình, thì cô không hề cảm thấy sợ hãi.
Cô chỉ là vì nguyên chủ mà bênh vực kẻ yếu.
Dựa vào cái gì chứ? Sau khi người yêu của nguyên chủ chết, nguyên chủ muốn sống vui vẻ hay là không còn sức sống, là do chính cô ấy lựa chọn, dựa vào cái gì mà đến tay người khác quyết định thay chứ?
Vì cái gì mà quyền quyết định không nằm trong tay nguyên chủ?
Kỳ thật, trước hôm nay, Chu Minh Phong nghĩ tới chuyện sau khi cô biết mọi chuyện cần thiết, biết mình đã từng rất yêu một người sẽ có biểu hiện gì, nghĩ tới rất nhiều loại cảm xúc của cô, chỉ không nghĩ tới sự việc sẽ như này.
Cô không hề rất đau buồn khổ sở, nhưng cũng không có mờ mịt luống cuống, chỉ rất bình tĩnh, trên mặt thỉnh thoảng sẽ có cảm xúc tổn thương với thương xót lướt qua.
Chu Minh Phong kéo cô ra khỏi phòng, trong ngăn kéo lại lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô.
Phía trên là tài khoản còn có mật mã.
Khương Tân Tân ngẩng đầu, nghi hoặc không hiểu nhìn anh.
Cô đang tiêu hóa chuyện mà nguyên chủ gặp phải.
Chu Minh Phong nói: "Đây là tài khoản cùng mật khẩu Weibo."
Anh dừng một chút, ngữ khí không vội không chậm nói: "Là tài khoản của em với Tịch Thừa Quang cùng nhau đăng kí, trong đó còn ghi chép một ít chuyện."
"...!Nha..." Khương Tân Tân tiếp nhận tờ giấy kia, mở điện thoại ra, đăng xuất khỏi tài khoản Weibo của mình, rồi đăng nhập vào tài khoản này.
Cô không hỏi Chu Minh Phong làm thế nào mà lấy được tài khoản với mật khẩu Weibo.
Hiện tại hỏi chuyện này thật vô nghĩa.
Cô nhìn thoáng qua Chu Minh Phong cầm điện thoại trên bàn trà, bộ dáng muốn đi ra ngoài, quả quyết ngẩng đầu lên: "Anh muốn làm gì?"
Ngữ khí Chu Minh Phong bình tĩnh: "Anh đi ra ngoài một chuyến, mình em ở lại mà xem."
Khương Tân Tân còn muốn nói cái gì đấy.
Ngữ khí Chu Minh Phong vừa bất đắc dĩ lại mệt mỏi nói: "Những chuyện này kỳ thật ngay từ đầu em có thể nói cho em biết, em biết vì sao hiện giờ anh mới nói không? Bởi vì anh phải nói.
Tân Tân, anh không phải là thánh nhân."
Khương Tân Tân kinh ngạc nhìn anh.
"Nhiều lúc anh đăm chiêu suy nghĩ, anh cũng từng thức trắng đêm."
"Thỉnh thoảng em nói chuyện gì đó, sẽ bị anh hiểu lầm thành sâu trong nội tâm em đang nhớ người nào đó."
Chu Minh Phong nhìn về phía cô: "Thậm chí có đôi khi anh cũng nghĩ, nếu như Tịch Thừa Quang còn sống thì tốt.
Nếu như hắn còn sống, anh có tự tin tuyệt đối anh sẽ không thua kém hắn, nhưng hắn đã không còn sống nữa."
Với lại anh thỉnh thoảng lo lắng mình sẽ mất đi cô.
Trước kia Chu Minh Phong vì cô mà tìm một bác sĩ tâm lý, vị bác sĩ đó nói nhân cách thứ hai đã chiếm lấy cỗ thân thể này, như vậy có nghĩa là nhân cách chính rất có thể đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng đó cũng chỉ là có khả năng.
Có lẽ, vào một buổi sáng sau khi anh tỉnh lại, Tân Tân của anh đã không còn nơi đây.
Anh cũng từng có rất nhiều cơ hội, để làm khả năng biến mất thành hoàn toàn biến mất, nhưng anh không thể làm như vậy, Tân Tân kia khá vô tội.
Anh chỉ có thể một mình chịu đựng khả năng mất cô.
Nhiều lúc anh cũng nghĩ, khi anh còn có cô, để cô chỉ thuộc về anh, để cô đừng nghĩ đến ai khác nữa.
Nhưng nếu như anh thật làm như vậy, anh vẫn là Chu Minh Phong sao?
"Tân Tân, loại cảm xúc ghen ghét này, cũng sẽ xuất hiện trên người anh." Chu Minh Phong trầm thấp nói: "Mong em hiểu cho anh."
Khương Tân Tân không nói, cô chỉ nắm chặt điện thoại, ánh mắt ủ rũ.
Chu Minh Phong thở dài một tiếng, cầm lấy chìa