Trước ngày họp phụ huynh, Chu gia nghênh đón môt vị “Khách không mời mà đến”.
Đương nhiên đây là Khương Tân Tân cảm thấy, khả năng chỉ có mỗi mình cô nghĩ như vậy, bởi vì người đến này là dì Chu Diễn.
Xuyên qua hơn một tuần rồi, vì cuộc sống, Khương Tân Tân đã thăm dò tất cả chuyện mà cô nghe được, mẹ ruột Chu Diễn tên là Chung Phỉ, là bạn thời đại học của Chu Minh Phong, Chung Phỉ không có bất kỳ anh chị em nào cả, cho nên người cao ngạo đang ngồi ở Chu, phảng phất như mình mới là nữ chủ nhân, chứ không phải là dì Chu Diễn.
“Mặc dù bây giờ chị họ tôi rất ít khi ở trong nước, nhưng mà Chung gia của chúng tôi không phải là không có ai.” Tư thế Chung Giai rất rảnh rỗi ngồi ở trên ghế sa lon, đối với dì giúp việc đứng sau lưng Khương Tân Tân cách đó không xa rất quen mà phân phó “Vương tẩu, pha cho tôi một cốc cà phe kiểu Mỹ, vẫn là khẩu vị cũ, đúng rồi, trong nhà hẳn là vẫn còn brownie mà tôi thích chứ?”
Khương Tân Tân đối với người da mặt dày này nhìn mà than thở.
Bất quá, vẫn là không có theo ý của cô ta.
Khương Tân Tân cũng ngồi xuống, lười biếng đưa tay chống cằm, làm bộ làm tịch mà nói “Brownie? Bây giờ trong nhà không có, tôi bị dị ứng với chocolate, nên đã bảo họ ném hết ra ngoài rồi.”
Chung Giai “...”
Vương tẩu đang làm cảnh:...!Phu nhân vừa hôm qua ngài ăn xong, lại còn nói tay nghề làm bánh kem của đầu bếp rất giỏi.
Chung Giai thật sự là hít khí không nhuận, bất quá khi nghĩ đến thân phận của mình, lại phải kiềm chế, thế nhưng là lời nói tiếp theo lại ẩn chứa đầy châm chọc “Là như vậy sao? Thế nhưng a Diễn rất thích chocolate, khi nó còn nhỏ tôi còn thường xuyên dẫn nó đi ăn, còn tưởng rằng sau khi nó có mẹ mới, trong sinh hoạt sẽ có thêm một người quan tâm nó, không nghĩ tới nó bây giờ ở trong nhà chocolate còn không được ăn.”
“Nha.” Mi mắt Khương Tân Tân còn không có ngẩng dù một chút.
Hiện tại trong lòng Chung Giai đối với Khương Tân Tân khinh bỉ không thôi, quả nhiên là đến từ thành phố nhỏ, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra, thì không biết lễ phép, lại còn không có chút nào tu dưỡng nào, hơn nữa lòng dạ còn hẹp hòi, thậm chí ngay cả chocolate cũng không được, cô thật sự không biết Chu Minh Phong đến tột cùng là coi trọng người phụ nữa này ở điểm nào.
Chung Giai tự cho là mình che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng Khương Tân Tân đã đọc qua quyển tiểu thuyết, đương nhiên sẽ biết từ trước đến nay Chung Giai đều ngấp nghé vị anh rể Chu Minh Phong này.
Khương Tân Tân nhớ đến một chuyện, che miệng cười không ngừng, một bộ dáng rất vui vẻ.
Chung Giai lộ ra vẻ mặt không vui “Cô cười cái gì?”
“Tôi cười cô a, trong lòng làm sao luôn có chuyện không tốt.” Khương Tân Tân nói một tiếng, giống như đối phương cùng với cô rất quen thuộc, ngoài sáng trong tối trào phúng cô ta, cô đương nhiên không thể luống cuống, phải so với đối phương như đặc biệt quen thuộc mới được “Lhẩu vị của con người luôn thay đổi, kỳ thật không phải là Chu Diễn thích ăn, tôi còn chưa thấy nó nếm qua bao giờ, là cô thích ăn đi, nhưng làm sao bây giờ, coi như cô thích đi, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều có để cho cô a.”
Ý tứ rất rõ ràng, nào có chuyện bởi vì khách thích ăn chocolate, mà chủ nhà bị dị ứng nhưng vẫn phải luôn chuẩn bị sẵn a?
Sắc mặt Chung Giai ẩn ẩn phát xanh.
Khương Tân Tân vẫn còn không nói đủ, thở dài một hơi, một mặt biểu lộ gọi Vương tẩu “Mặc dù rất khó khăn nhưng bởi vì cô thích nên tôi đành phải lương lương hào phóng chiều theo ý cô.”, “Vương tẩu, khách đã muốn ăn, vậy thì để đầu bếp làm bánh kem đi, ta không có sao đâu.
Đợi chút nữa bảo bác sĩ Vương kê cho tôi một đơn thuốc chống dị ứng, nếu mà không được, tôi cũng có thể đi bệnh viện truyền dịch, không có sao đâu.”
Trong lòng mỗi người đều có một cái cân, Vương tẩu mặc dù quen với Chung Giai hơn, nhưng tư tâm bên trong vẫn là hi vọng về sau có quan hệ tốt với Chu phu nhân hơn.
Chung Giai cũng không phải là dì ruột Chu Diễn, mà chỉ thân thôi, hơn nữa cũng không phải là nữ chủ nhân của cái nhà này a.
Vương tẩu lập tức nói “Vâng, tôi sẽ cho người chuẩn bị, phu nhân, ngài cũng chú ý thân thể tốt.”
Khương Tân Tân phảng phất như là đang bị bệnh rồi suy yếu cười nói “Không có sao, không thể mạn đãi khách.”
Lồng ngực Chung Giai chập trùng, nhưng vẫn phải nhịn xuống “Tôi đâu phải là khách, nơi này tôi so với cô còn quen hơn, tôi còn nhớ rõ lúc anh rể và chị họ vừa mua nơi này, tôi còn đang học đại học, khi đó tôi còn thường xuyên tới chỗ này ở, nơi này cũng có phòng của tôi đấy.”
Khương Tân Tân như đang suy nghĩ điều gì đó rồi gật đầu.
Bầu không khí bắt đầu trầm mặc, Chung Giai cho rằng mình cũng thắng một ván, tâm tình đang từ từ tốt, lại nghe được mặt bao cỏ ở đối diện hỏi “Phòng cô, là căn phòng nào a?”
Không đợi Chung Giai hồi phục, Khương Tân Tân thấy quản gia đi đến, thanh âm thanh thúy hỏi “Dương thúc, dì Chu Diễn nói nơi còn có một căn phòng của cô ấy, là căn phòng nào nha?”
Quản gia kinh ngạc nhìn Chung Giai một chút, sau đó trả lời “Trước đây là khách phòng, hiện tại đã đổi thành phòng để ngài thay quần áo rồi ạ.”
Trên dưới Chu gia, kể cả Chu Diễn, cũng nhìn ra được tâm tư Chung Giai.
Chung Giai nói cô ta có một phòng, thực tế đó là giả, bởi vì trước đó là một phòng giành cho khách, không phải chỉ có độc một mình cô ta đã ngủ qua, không phải cô ta đã ngủ ở đấy mấy buổi tối, thì sẽ biến thành phòng của cô ta a?
Khương Tân Tân cười xin lỗi “Ngại quá a, tôi cũng không biết, trước đó tôi còn suy nghĩ, phòng để quần áo trong nhà lại có thể lớn như thế, cũng không biết mua bao nhiêu thứ mới chặt nha.”
Chung Giai “...”
Cô rốt cục cũng bị chọc giận, sau khi quản gia cùng Vương tẩu rời đi, lúc này cô ta mới hạ giọng nói “Cô không nên quá đắc ý, anh rể chỉ có một đứa con trai là a Diễn, a Diễn năm nay đã mười sáu tuổi, chừng hai năm nữa sẽ trưởng thành, không bao lâu, nó có thể đi tới công ty vì anh rể mà phân ưu.”
Lui một vạn bước mà nói, Khương Tân Tân dù là vợ của Chu Minh Phong thì sao chứ, Chu Minh Phong cũng không phải là không có con trai, cho dù thủ đoạn của cô ta cao minh có thể mang thai, chờ đến lúc đứa bé kia trưởng thành, cái nhà này cùng tập đoàn Chu thị đã sớm bị Chu Diễn khống chế rồi.
Loại cục diện này, người phụ nữ thối này còn khoe khoang, đắc ý cái gì nha.
Chung Giai siết chặt tay, nghĩ đến khả năng Khương Tân Tân sẽ thê thảm trong tương lai, tâm tình dần dần bình phục một chút.
Khương Tân Tân lại giống như nghe không hiểu cô ta ám chỉ chuyện gì, vẫn như cũ tay chống cằm tò mò hỏi “Anh rể? Từ lúc nào mà tôi đã thành chị của cô nha?”
Chung Phỉ cùng Chu Minh Phong đã sớm không còn quan hệ vợ chồng, vậy từng tiếng anh rể tình thâm này là chuyện gì xảy ra?
Khí phách Chung Giai hùng dũng oai vệ hiên ngang mà đến, mà khi trở về thì đầy thất bại.
Cũng không phải là do Chung Giai nói không lại Khương Tân Tân, mà do hiện tại Khương Tân Tân là nữ chủ nhân của cái nhà này, về mặt thân phận, thì đã có thể chiến thắng
Khương Tân Tân ở sân thượng nhìn Chung Giai rời đi, trong lòng đối với Chu Minh Phong có một chút hiếu kỳ.
Thực tế cô rất khó tưởng tượng, chỉ là một người đàn ông mà thôi, còn là người đàn ông đã gần 40 tuổi