Trong phòng khách, Hoắc Nghênh Phong quỳ ở đó, nghiến răng nghiến lợi, không nói một lời.
Sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, gân xanh trên thái dương thoáng hiện thoáng ẩn.
Đến giờ y vẫn không thể tin được, cũng không thể hiểu nỗi tại sao Hương Vũ lại ăn mặc như một phu nhân, sao lại tinh tế hoa lệ như vậy, càng không hiểu tại sao Hương Vũ lại như chim nhỏ nép vào người bên cạnh phụ thân y như vậy!
Y cứ thế mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hương Vũ bên cạnh phụ thân.
Hương Vũ tự nhiên cảm nhận được, hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn Hoắc Nghênh Phong.
Lúc này sắc mặt của Hoắc Nghênh Vân bên cạnh cũng tái nhợt, thân thể khẽ run, đứng ở nơi đó không biết phải làm sao.
Kế hoạch vốn dĩ rất chu toàn của nàng, chính là muốn lợi dụng Hoắc Nghênh Phong đi vạch trần thân phận của Hương Vũ, lôi lôi kéo kéo qua lại đến lúc phụ thân đến, nhất định ông ấy sẽ nổi giận.
Bất cứ nam nhân nào nhìn thấy tiểu thiếp của mình và con trai mình dây dưa như vậy, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.
Càng huống hồ với tính cách của phụ thân.
Mà lúc đó, cơn giận của phụ thân sẽ nghiêng về bên nào hơn? Đương nhiên là Hương Vũ rồi.
Hương Vũ nhất thời được sủng ái cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, còn đệ đệ mình mới là huyết mạch của phụ thân, có thể giống nhau sao?
Đây chính là mơ tưởng của Hoắc Nghênh Vân.
Nhưng hiện tại, nàng phát hiện mình đã bỏ lỡ mất một chi tiết trong kế hoạch này, đừng nhìn tiểu nha hoàn ngốc nghếch mà tưởng dễ lừa, nàng ta cố chấp không chịu đi theo nàng, thế cho nên là muộn mất một bước.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là còn chưa đợi mình nói cái gì, tiểu nha hoàn đã thuật lại triệt để toàn bộ quá trình cho phụ thân mình nghe.
Hoắc Nghênh Vân đứng ở nơi đó, lén lút liếc nhìn phụ thân, nhưng lại thấy phụ thân trầm mặt, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ lạnh lẽo khó tả, khiến người ta nhìn không khỏi kinh hãi.
Nàng lờ mờ cảm thấy rằng lần này mình cũng có thể bị kéo vào chuyện này.
Lúc này, ánh mắt Hoắc Quân Thanh quét qua cặp nhi nữ của mình, cuối cùng rơi vào trên người Hoắc Nghênh Phong.
“Hương Vũ.” Hắn đột ngột gọi.
“Vâng, hầu gia, có thiếp thân.” Hương Vũ nhanh nhẹn thay đổi cách xưng hô từ nô tỳ sang thiếp thân.
“Đứng ở chỗ này.” Hoắc Quân Thanh ra lệnh.
“Vâng, ngài Hầu.” Hương Vũ cúi đầu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hoắc Quân Thanh, nhưng trong lòng lại bắt đầu đánh trống.
Nên biết rằng nàng đã từng nói nàng chưa bao giờ có bất kì dính dán gì với Hoắc Nghênh Phong!
Nếu Vương Nhị Cẩu nói thị vệ hay nói người làm vườn thì cũng đành đi, xác thực là nàng từng muốn câu dẫn bọn họ, nhưng thiếu gia thì nàng không dám nghĩ tới!
Lúc này ngoi ra kéo tay áo của nàng, thế này rõ ràng là đang làm hại nàng mà.
Dù sao nàng cũng kiên quyết không nhận nỗi oan khuất này, dù thế nào cũng phải phân biệt rõ ràng!
Nhưng ai ngờ, khi nàng đang suy nghĩ thì nghe thấy hầu gia nói: "Nghênh Vân, Nghênh Phong, hai người các con còn không chịu lên trước bái kiến đi."
Bái…kiến?
Hoắc Nghênh Vân sửng sốt, có chút nghi ngờ nhìn về phía phụ thân.
Hương Vũ cũng không hiểu đó là ý gì?
Hoắc Quân Thanh lạnh lùng hạ lông mày: "Còn chưa chịu làm lễ chào hỏi nữa à?"
Bây giờ Hoắc Nghênh Vân rốt cuộc cũng đã hiểu, đây là muốn kêu nàng đi bái Hương Vũ đấy sao?
Cho dù bây giờ Hương Vũ đã trở thành thiếp của phụ thân, nhưng cũng chỉ là một tiểu thiếp, quá lắm đã chịu kêu nàng ta một tiếng tiểu phu nhân, vậy mà hiện tại, phụ thân còn yêu cầu nàng đến bái kiến nàng ta sao? Như vậy thật quá nhục nhã đi mà!
Nàng hơi ngẩng đầu, run giọng hỏi: "Phụ thân, hà cớ gì bắt con bái kiến nàng ta? Nàng ta vốn chỉ là một tiểu nha hoàn thôi mà, cho dù bây giờ làm thiếp bên cạnh phụ thân, cũng tuyệt đối không thể có đạo lý bắt nữ nhi bái nàng ta!"
Hoắc Quân Thanh: "Đây là tân tiểu phu nhân chính thức của bản hầu."
Hoắc Nghênh Vân suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Vậy thì đã sao? Như vậy cũng là thiếp, không thể có đạo lý bắt chúng con bái nàng ta được!"
Hoắc Quân Thanh hờ hững quét mắt tới nàng: "Trước giờ bản hầu chưa từng cưới vợ."
Hoắc Nghênh Vân lúng túng, có chút không hiểu đây là ý gì, nếu phụ thân chưa từng cưới vợ, vậy thì mình từ đâu ra?
Đang chìm đắm trong sự mơ hồ, như thể bị giật điện, nàng ngay lập tức hiểu ra.
Sau khi thông não, cơ thể nàng run lên, gần như không thể đứng vững được nữa.
Bởi vì phụ thân chưa từng lấy vợ vì vậy ông ấy không thể nào có đích tử đích nữ, hai tỷ đệ các nàng không phải do vợ cả của phụ thân sinh ra, chỉ có thể tính là con của thiếp mà thôi.
Nếu điều này ở nhà người bình thường thì đơn nhiên là rất rõ ràng dễ hiểu.
Khi Hoắc Nghênh Vân nhận ra được điểm này, sự kiêu ngạo và không cam tâm trên mặt nàng lập tức hóa thành tro bụi.
Sự phân biệt giữa chính thê và tiểu thiếp không quá được coi trọng ở nước Đại Chiêu, nhưng vẫn có sự khác biệt.
Ở phủ Định Viễn hầu chỉ có nàng và đệ đệ là con của phụ thân, còn chuyện liên quan đến mẫu thân của các nàng thì chưa bao giờ được nhắc đến, vì vậy vấn đề này đã trở thành bí mật của hầu phủ, mà thân phận của nàng và đệ đệ càng được giữ kín như bưng hơn, người bình thường không dám đề cập tới.
Tuy rằng phụ thân đối với con cái lãnh đạm, nhưng cơm ăn áo mặc nhất định là cung cấp thứ tốt nhất, trong phủ ngoài phụ thân ra thì không hề có phu nhân thái thái nào hết huống chi là thê thiếp, thế cho nên Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong có thể ở trong phủ tận hưởng cuộc sống của thiên kim tiểu thư và thiếu gia hầu phủ.
Không có sự so sánh, và không có ai đi quan tâm đến việc họ là đích hay là thứ.
Nhưng bây giờ, câu nói này của phụ thân tương đương với việc chọc thủng cửa sổ giấy.
Phụ thân không lấy vợ, nàng chỉ là do thiếp sinh ra cho nên xét về thân phận, nàng đi bái một Hương Vũ cũng làm thiếp thì không có gì là không đúng.
Lúc này, mấy người nha hoàn tiểu ti đang ở bên cạnh hầu hạ đều sửng sốt.
Bọn họ có thể nhìn ra được rõ ràng là hầu gia đang đề cao thân phận của vị tiểu phu nhân này, vì chuyện này mà trực tiếp đưa vấn đề về thân phận không rõ ràng của tiểu thư và thiếu gia ra bàn luận trước mặt nhiều người.
Như vậy, tiểu thư và thiếu gia không được coi là con vợ cả mà chỉ là con thiếp.
Nếu mà là con của thiếp thì...
Mọi người đều cúi đầu, nín thở, không dám nói gì.
Hôm nay mấy người Nguyệt Tinh đứng phía sau Hoắc Nghênh Vân đột nhiên nhìn thấy Hương Vũ cũng vô cùng kinh ngạc. Hương Vũ từng từng ở cùng
phòng với bọn họ lại trở nên lóa mắt như vậy, toàn thân như toát ra vẻ sáng chói như châu ngọc, đến nỗi bọn họ gần như không dám thừa nhận.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy tiểu thư tức giận mà không thể nói, chỉ có thể lo lắng dùm cho Hương Vũ.
Nhìn thấy thiếu gia ở đó gọi tên Hương Vũ, bọn họ càng sợ hầu gia sẽ giận cá chém thớt Hương Vũ.
Kết quả là đang phập phồng lo sợ thì đột nhiên nghe thấy hầu gia nói như vậy.
Nguyệt Tinh nghe xong, lén lút nhìn tiểu thư nhà mình, thấy nàng ấy đứng sững ở đó như người mất hồn, bỗng nhiên trong lòng thấy vui sướng.
Không có gì sảng khoái hơn khoảnh khắc này, sảng khoái hơn cả việc được ăn dưa hấu ướp đá vào mùa hè!
Từ lâu, tiểu thư là đại thiên kim của hầu phủ, ngoại trừ hầu gia ra thì nàng ta chính là trời, không ai dám làm gì nàng ta hết, nàng ta luôn rất tự cao tự đại, kết quả là bây giờ, một câu "Hầu gia chưa từng cưới vợ" trực tiếp đánh tan lòng kiêu ngạo của tiểu thư!
Về phần bản thân Hương Vũ, nàng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là có chút khó hiểu.
Hóa ra hầu gia chưa từng cưới vợ? Hóa ra cho tới bây giờ hầu gia vẫn chưa lấy vợ?
Nghĩ về việc mặc dù hầu gia không thể nào cưới mình, nhưng ở từng tuổi này mà ngài ấy vẫn chưa cưới bất kỳ ai khác, vậy mà trong lòng nàng lại nổi lên một tia vui mừng không thể tả được, như thể bản thân đã chiếm được một món hời gì đó.
Nàng đang chìm trong sự kinh hỷ thì nhìn thấy Hoắc Nghênh Vân bước tới chỗ nàng một cách lung lay sắp đổ.
Hương Vũ khẽ giật mình, nàng cảm thấy Hoắc Nghênh Vân trước mặt có gì đó không ổn, nhìn như thể sức lực đã bị rút hết, đến cả đi đứng cũng rất miễn cưỡng.
“Tiểu phu nhân, Nghênh Vân ở đây hành lễ với người.” Hoắc Nghênh Vân nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó cúi đầu nhún người.
Hương Vũ nhìn vị tiểu thư trước mặt, vị thiên kim đại tiểu thư ngày xưa.
Thực ra nàng rất sợ tiểu thư.
Nàng biết ngoài mặt thì tiểu thư đối xử rất tốt với nha hoàn, nhưng thật ra thầm hỉ nộ vô thường, tính khí có chút giống với hầu gia, nàng cũng từng nghe nói nếu tiểu thư không vui có thể tùy ý giết nàng.
Cho nên nàng vẫn luôn dè dặt thận trọng lấy lòng, cung kính hầu hạ không dám có bất kỳ sai sót nào.
Tính nàng không quá cơ trí, đôi khi cũng làm phiền tiểu thư, may mắn nàng đọc sách giỏi và tay có thể thêu thùa, cũng được tính là có chút bản lĩnh, có thể giúp tiểu thư làm văn thêu thùa, nên tiểu thư mới miễn cưỡng thu lưu nàng.
Có thể dựa vào khả năng của mình để làm bài hộ cho tiểu thư, từ đó dỗ cho nàng ấy vui, không đến nỗi đánh đập và mắng mỏ mình, như vậy nàng đã rất hài lòng rồi.
Nhưng làm sao nàng có thể nghĩ tới có một ngày vị tiểu thư mà nàng thận trọng lấy lòng lại hành lễ trước mặt mình và còn nói với mình rằng "Nghênh Vân ở đây hành lễ với người" cơ chứ.
Nàng biết thân phận của mình đã thay đổi, nhưng trong xương tủy vẫn còn sợ vị hầu gia ngày xưa này, làm sao có thể tưởng tượng đến khoảnh khắc này cho được.
Vì vậy nàng nhìn tiểu thư chằm chằm, nhất thời không phản ứng được gì.
Mất một lúc sau, nàng mới nói: “Tiểu thư khách sáo rồi.”
Nói xong nàng cũng đáp lại một lễ.
Thấy vậy, vẻ mặt của Hoắc Quân Thanh vẫn không dịu đi chút nào, nhàn nhạt nói: "Hương Vũ, nàng vừa nói, Nghênh Vân vẫn luôn lôi kéo nàng, muốn dẫn nàng vào rừng trúc hóng mát sao?"
Hương Vũ nhìn Hoắc Nghênh Vân, rồi lại nhìn Hoắc Quân Thanh.
Lúc đầu nàng liều mạng giải thích việc này với Hoắc Quân Thanh, thật ra là sợ tiểu thư mưu hại mình, là để tự bảo vệ mình, nhưng hiện tại, tiểu thư đã hành lễ trước mặt mình rồi, thân phận của hai người dường như cũng đã phát sinh ra thay đổi vi diệu.
Nếu giờ vẫn tiếp tục thì giống như là bản thân đang cáo trạng.
Nhưng sau cùng nàng vẫn gật đầu: "Vâng."
Nàng nói sự thật và không hề bịa đặt.
Tiểu thư muốn hại nàng, lại biến thành tự mình hại mình đi.
Khi Hoắc Quân Thanh nghe thấy lời này, ánh mắt rơi vào người Hoắc Nghênh Vân.
Hai đứa trẻ này tuy là huyết mạch của hoàng thượng, nhưng thật ra lai lịch lại không được vẻ vang cho lắm, ít nhất hoàng thượng sẽ vĩnh viễn không muốn nói ra chuyện này, cho nên bọn họ sẽ vĩnh viễn không được đề tên trong gia phả, chỉ có thể lưu lạc trong dân gian.
Năm đó hắn đã cho bọn chúng một danh phận, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẵn sàng dung túng bọn chúng.
Đặc biệt là bây giờ Hoắc Nghênh Vân tuổi nhỏ mà đã có tâm cơ bất chính.
Hắn bưng tách trà lên, nhàn nhạt nói: "Quỳ xuống."
Hoắc Nghênh Vân cắn chặt môi, nước mắt từ từ trào ra, nhưng lại không dám ngẩng đầu, chỉ quỳ sụp xuống đất.
“Phụ thân, nữ nhi không hề biết là đệ đệ đang ở sau rừng trúc, nếu biết thì đương nhiên không dám làm thế!” Nàng cúi đầu cắn môi.
Hoắc Quân Thanh cũng không thèm nhìn đến đứa con gái đang quỳ, tiếng trúc xào xạc bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt của hắn càng ngày càng lạnh lẽo.