Đêm nay, Hương Vũ bồi hầu gia trong phòng ngủ của hầu gia.
Bây giờ hầu gia khỏe lại đương nhiên hành sự một phen, Hương Vũ mềm mại chịu lấy.
Nhưng không biết có phải nàng có ảo giác không, nàng luôn cảm thấy đêm nay hầu gia đặc biệt dịu dàng, thậm chí khi hành sự còn dừng lại hỏi nàng có thích không, thậm chí khiến nàng có cảm giác được hầu gia hầu hạ.
Điều này khiến cho nàng có cảm giác xa lạ kỳ quái, dường như thân thể càng thích hơn trước, đến mức cuối cùng giống như tung bay trên mây, lại như chìm vào biển sâu, gần như sa vào trong ngực hầu gia không thể tự thoát ra được.
Trong lúc động tình đó, thậm chí nàng còn ôm lấy cổ hầu gia nói rất nhiều lời nói linh tinh, sau đó nghĩ lại trên mặt còn xấu hổ, cũng không biết hầu gia nghe được những gì.
Nàng không nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nàng thu lại tâm trạng đi ra viện của hầu gia, đụng phải Vương quản gia ở phía đối diện. Vương quản gia càng cúi đầu khom lưng với nàng, giống như nàng là một Bồ Tát sống.
Nàng thấy vậy thì giật mình, thuận miệng nói: "Dường như tối qua hầu gia có nhắc đến chuyện của tiểu nha hoàn Lan Nhược?"
Nàng nhớ rõ Vương quản gia phụ trách làm việc này nên muốn nghe kết quả.
Vương quản gia nghe nàng nhắc đến thì vội nói: "Hương phu nhân, người thật sự có tấm lòng nhân hậu, lại vẫn nhớ kỹ chuyện của một tiểu nha hoàn như thế. Có phúc của người, bây giờ nàng ấy đã được mang ra khỏi phủ bố trí ở điền trang, lão nô mời đại phu trị bệnh cho nàng ấy, lại để cho mấy vú già chăm sóc. Hương phu nhân, người cứ việc yên tâm."
Cuối cùng Hương Vũ cũng khẽ thở ra, cố ý cảm ơn Vương quản gia.
Sau khi trở về viện tử của mình thì Thu Nương đi lên chào đón cũng nói việc này. Bà nói hôm nay Nguyệt Tinh lén ghé qua, nhắc đến chuyện Lan Nhược bị đưa ra ngoài, hai bên nói chuyện khiến cho tất cả mọi người đều yên tâm.
Trong phút chốc tâm trạng của Hương Vũ rất tốt nên chuẩn bị muốn xuất phủ. Hầu gia đã đồng ý, nàng lại nói với Bạch Giản, đương nhiên Bạch Giản đi sắp xếp. Không bao lâu sau đã chuẩn bị xong chiếc kiệu.
Trước đó Hương Vũ đã ngồi kiệu qua một lần, nhưng mà lần này và lần trước khác nhau.
Lần trước là lén lút ngồi kiệu, lần này là quang minh chính đại dùng thân phận Hương phu nhân ngồi kiệu, lại có mấy tên nha hoàn vú già gia đinh bao vây lấy trước sau. Mặc dù trông không có mấy người nhưng nhìn qua cũng có chút khí phái.
Lúc kiệu của Hương Vũ tới cổng, lần này lại là Vương Nhị Cẩu mở cửa.
Hương Vũ hơi vén rèm nhìn sang, nàng nhìn thấy lúc Vương Nhị Cẩu đưa tay mở cửa thì hắn luôn cúi đầu, dáng vẻ cung kính giống như không hề dám ngẩng đầu lên.
Mà khi chiếc kiệu sắp đi xuống bậc thang thì đột nhiên Vương Nhị Cẩu ngẩng đầu lên nhìn.
Xuyên qua khe hở nhỏ, đôi mắt ảm đạm đối đầu với mắt nàng, nàng vội vã thu hồi ánh mắt, buông rèm xuống.
Nhưng cho dù như thế thì cặp mắt kia vẫn khắc trong đầu nàng.
Dáng vẻ hắn bị đả kích, tinh thần vô cùng sa sút, trong mắt hiện lên tia máu đỏ.
Dù sao Hương Vũ cũng thấy khó chịu, nhưng mà nhiều hơn là sự khó hiểu.
Rõ ràng lúc trước hắn không muốn nàng, nếu như hắn cưới nàng thì nàng sẽ không đi theo hầu gia.
Bây giờ nàng làm tiểu thiếp của hầu gia, ăn ngon uống sướng, hắn cần gì phải như thế!
Nghĩ như thế, thậm chí Hương Vũ cảm thấy thiếu gia tốt hơn người khác nhiều. Ít nhất thì thiếu gia không làm ra dáng vẻ mất hồn mất vía trước mặt hầu gia, thậm chí ngài ấy còn muốn nghĩ cách bảo vệ nàng.
***
Kiệu của Hương Vũ đến trước đường cái náo nhiệt thì dừng lại, Hương Vũ bảo mấy thủ hạ ở đây, lại cho Thu Nương và hai nha hoàn cùng nàng đi qua cửa hàng bạc. Đương nhiên thuộc hạ không thể nói gì, dù sao người ta cũng là tiểu phu nhân đi dạo phố, bọn họ đi theo cũng không ra sao cả,
Sau khi thuận lợi thoát khỏi mấy tên gia đinh, Thu Nương dẫn bọn họ đi cửa hàng bạc, đi dạo một phen, sau khi tùy ý nhìn một chút thì đi qua hậu viện.
Trong hậu viện kia, chất tử của Thu Nương đã chờ từ sớm.
Lúc Hương Vũ nhìn thấy chất tử của Thu Nương cũng kêu lên một tiếng, đúng là y!
Trước đó trong giấc mộng kia, thật ra thời gian trôi qua có một số việc nàng bắt đầu mơ hồ. Nhưng nàng nhớ kỹ có một phú thương xuất thân là Định Viễn phủ, buôn bán rất lợi hại, mở cửa hàng đến tận thành Yến Kinh.
Sau đó phú thương kia còn từng áo gấm về quê, bố thí cho tất cả chùa miếu ni của Định Viễn phủ. Lúc ấy, người này cũng từng đi qua am của nàng, nàng là ni cô nghèo túng còn nhìn từ phía xa xa biết dáng vẻ của quý nhân.
Sau đó vị này chính là đại phú thương!
Mà vị đại phú thương trong tương lai kia lúc này lại cung kính đứng trước mặt nàng, cúi đầu, nhìn dáng vẻ rất trung thực yên phận.
Hương Vũ hỏi Thu Nương: "Thu Nương, cháu bà họ Trần sao?"
Thu Nương vội nói: "Đúng, thằng bé họ Trần, tên là Trần Du Đông!"
Trần Du Đông...
Trong lòng Hương Vũ cảm thấy hưng phấn, hưng phấn đến mức nàng siết chặt nắm đấm.
Chính là cái tên này, sau này Trần Du Đông làm ăn rất tốt.
Nàng dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn Trần Du Đông ở trước mắt, nếu như bạc của nàng có thể giao cho y quản lý, tin tưởng y có thể sắp xếp thỏa đáng. Dựa vào vị này, cho dù sau này phải vào am thì cũng là một ni cô có tiền rối
Thật ra hôm nay Trần Du Đông cũng lo âu, y có thể giúp tiểu phu nhân trong hầu phủ quản lý cửa hàng đã cảm thấy mình đang nương nhờ quý nhân, nhưng mà bây giờ quý nhân lại nhìn y không nói chuyện.
Đây, đây là có ý gì chứ?
Y đành phải cúi đầu, lúng túng đứng đó.
Thu Nương khẽ nhắc nhở: "Phu nhân?"
Hương Vũ giật mình, sau khi giật mình thì cười: "Thu Nương, đứa cháu này của bà là người trung thực, nhìn xem cũng có bản lĩnh."
Thu Nương vội nói: "Vâng, y là một người có trách nhiệm. Trước kia buôn bán, bán hành cho người ta, xưa nay chưa từng cân thiếu."
Đương nhiên Hương Vũ biết, vị Trần Du Đông này trong mộng của nàng là một người thành thật làm ăn buôn bán lớn.
Nàng lập tức gật đầu: "Vô cùng tốt, bây giờ ngươi hãy nói chuyện cửa hàng và ba tòa nhà cho ta nghe qua đi."
***
Không thể không nói trong giấc mộng kia, Trần Du Đông có thể trở thành thương nhân hàng đầu vẫn do có chút nguyên nhân.
Trần Du Đông làm việc rất có trật tự, chỉ qua môt lát mà đã nói rõ ngọn nguồn hương liệu cửa hàng và sổ sách giải thích rõ ràng.
Dù cho Hương Vũ chưa hề tiếp xúc qua những thứ này cũng đều nghe rõ.
Nàng lập tức đồng ý, sau đó lại nói với y về chuyện muốn mua chút ruộng tốt, Trần Du Đông đều đồng ý.
Cuối cùng nàng lấy khế ước của cửa hàng hương liệu, lại dẫn nha hoàn Thu Nương đi qua xem một chút. Việc làm ăn ở đây rất khá, đều là cô nương tức phụ gì đó lui tới, thỉnh thoảng cũng có nam tử giúp người trong nhà mua hương liệu.
Hương Vũ nghĩ đến sự phát triển sau này mà Trần Du Đông vừa nói tới, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Nàng phát hiện có bao nhiêu bạc là một chuyện, sau này mỗi tháng có thể thu vào bao nhiêu bạc lại là chuyện khác.
Bây giờ nàng tính trên đầu ngón tay, dù cho sau này nàng không còn gì cả thì dựa vào cửa hàng hương liệu này cũng có thể sống yên phận.
Trong phút chốc trong lòng nàng thoải mái nên dứt khoát dẫn Thu Nương muốn đi nhìn cửa hàng hương liệu nhìn một chút. Ai ngờ đang đi thì ở phía đông có một đám người xôn xao đánh xe ngựa, trên xe ngựa chở đầy hoa cúc tươi mới, kiểu dáng nào cũng có, trông vô cùng đẹp mắt.
Dân chúng xung quanh đều xem náo nhiệt bàn tán ầm ĩ, trong phút chốc trên đường phố bị nghẽn lại.
Hương Vũ vội vàng muốn đi dạo chơi, nàng cũng không có hứng thú với hoa cúc này nọ. Nàng tiếp tục đi lên phía trước, nhưng bởi vì như thế giữa hàng người chen chúc xô đẩy, nàng bị mấy người qua đường đụng phải.
Vốn dĩ nàng cũng không để ý, ai ngờ người dẫn đầu kia lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nàng.
Đương nhiên nàng cũng không dễ chịu, cũng kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
Nàng nhìn qua lại thấy kinh ngạc, người kia mặc áo màu đen, dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, tuấn mỹ vô song, là nam nhi tuyệt sắc hiếm có trên thế gian này. Nhưng mà điều đó cũng không quan trọng, quan trọng nhất là vậy mà người này... Nhìn qua có vẻ vô cùng hiền hòa, dường như nàng đã gặp ở đâu rồi.
Người nọ cũng hơi giật mình, lại nhìn nàng một phen.
Hương Vũ mím môi thu ánh mắt lại, xoay người muốn rời khỏi.
Dù sao nàng cũng là tiểu phu nhân hầu phủ, hầu gia đối xử tốt với nàng, ở trước mặt hầu gia nàng cũng muốn làm tốt chức tiểu phu nhân này, không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ai ngờ nàng muốn rời đi, người kia lại cản nàng lại, nhìn chằm chằm vào nàng mà nói: "Cô nương là cô nương nhà ai?
Tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hương Vũ nghe thấy quả thật là không nói nên lời.
Người này sao thế chứ, là một nam tử lại chặn nàng ở bên đường, lại hỏi nàng tên là gì bao nhiêu tuổi!
Hơn nữa rõ ràng nàng đã chải búi tóc của phụ nhân, chẳng lẽ y không nhìn ra sao. Nàng đã lập gia đình rồi lại còn gọi nàng là cô nương!
Thu Nương cũng đã nhìn ra, bước lên phía trước bảo vệ Hương Vũ. Hương Vũ thừa dịp lùi lại, sau đó dẫn theo Thu Nương vội vàng rời đi.
Đi một hồi lâu, đằng sau không ai đuổi theo lúc này mới xem như thôi.
Tất nhiên nàng không biết nam tử mặc áo đen vẫn đứng trong đám người kia, chắp tay sau lưng nhíu mày nhìn nàng. Qua một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Cô nương này có tướng mạo giống ta lúc trẻ, nhìn thấy tuổi tác cũng tương đương, đi điều tra xem nàng là con nhà ai, điều tra cho rõ."
Người bên cạnh tiến lên, cung kính nói: "Thiếu gia, nữ tử này chải búi tóc."
Nam tử mặc áo đen lập tức nhướng mày: "Thì thế nào?"
Thuộc hạ bất đắc dĩ đành phải tiếp tục giải thích: "Chải búi tóc nói rõ nữ tử này đã lập gia đình, là phụ nhân."
Nam tử mặc áo đen im lặng hồi lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Nếu nàng ấy không phải nữ nhi của ta thì thôi, nếu đúng thế thì hôn sự này đương nhiên ta không đồng ý."
Nữ nhi của mình đương nhiên là công chúa Bắc Địch, đường đường là công chúa Bắc Địch sao có thể tùy ý lấy chồng!
Làm gì cũng phải ngàn chọn vạn chọn một người rể hiền!
Sau khi Hương Vũ vội vàng rời đi cũng nghĩ đến có hơi sợ, nghĩ mình lại gặp một nam tử càn rỡ như thế. Nếu ngộ nhỡ có chuyện gì, hầu gia biết chắc chắn sau này sẽ không có cơ hội xuất phủ nữa.
Trong phút chốc nàng cũng không có tâm trạng đi nữa, nàng trở về chiếc kiệu, ngồi kiệu đi qua biệt uyển bên ngoài đi thăm hỏi Lan Nhược.
Lan Nhược bị thương không nhẹ, bây giờ đang nằm trên giường chữa trị. Nàng biết Hương Vũ đến đây thì kích động đến mức bò xuống giường muốn quỳ trên đất. Sao Hương Vũ có thể để cho nàng quỳ, nhanh chóng đỡ nàng lên, bảo nàng ngoan ngoãn nằm xuống.
Lan Nhược mang ơn, trong mắt chứa nước mắt: "Hương Vũ, muội thật tốt số. Lần này ta cũng dính phúc của muội, không thì không biết phải làm gì."
Nàng còn muốn nói kiếp sau làm trâu làm ngựa cho Hương Vũ, Hương Vũ lại trấn an nàng một phen.
Hai người nói chuyện lại nhắc đến dự định sau này, Lan Nhược khẽ thở dài: "Bây giờ cũng không có suy nghĩ gì, sau khi ra phủ cũng không thể dựa vào đây nằm mãi được, vẫn là nên kiếm sống. Hầu gia có tấm lòng nhân hậu đã trả văn tự bán mình cho tỷ, tỷ dự định thêu thùa hoặc giặt giũ nuôi sống mình, có thể vớt được một miếng cơm ăn cũng không tệ rồi."
Đương nhiên sau này gặp được người phù hợp, gả cho một người nghèo nhưng có trách nhiệm, kiên định một chút, rồi yên tâm mà sống. Đây là dự định của Lan Nhược nhưng ngại không nói ra miệng.
Trong lòng Hương Vũ hơi động, nhớ tới cửa hàng hương phấn của mình kia, tuy nói có người xử lý nhưng Trần Du Đông cũng không thể nhìn chằm chằm mỗi ngày. Chưởng quỹ kia nàng cũng không biết có tính cách thế nào, thời gian dài vẫn nên tìm một người vừa ý mình.
Vì thế nàng nhắc chuyện này với Lan Nhược, Lan Nhược nghe xong thì gần như không thể tin được: "Chuyện này tỷ có thể sao?"
Nàng cảm thấy chắc chắn mình không thể làm được chuyện đó, một nha hoàn làm sao có thể!
Hương Vũ lại nói: "Cũng không phải muốn tỷ lập tức làm gì đó. Tỷ cứ đi qua trước, từ từ học, muội nhớ ngày xưa tỷ cũng thích điều chế son phấn, nói không chừng có thể làm được. Cho dù không làm được thì tỷ cũng có thể giúp đỡ làm vài việc trong đó, đương nhiên muội sẽ bảo chưởng quỹ trả chút tiền công cho tỷ. Dù sao chuyện này cũng tốt hơn chuyện tỷ thêu thùa may vá, giặt giũ rửa này nọ."
Tất nhiên là Lan Nhược rung động, vì thế Hương Vũ bảo Thu Nương nói với chất tử bà ấy, sau đó sắp xếp cho Lan Nhược qua.
Lan Nhược cũng không dám tin tưởng, mừng rỡ không thôi, ngược lại kéo tay Hương Vũ cảm tạ một phen: "Ngày xưa luôn nói Hương Vũ muội ngốc, chưa từng nghĩ hôm nay lại dựa vào phúc của muội. Sau này muội chính là quý nhân của chúng ta!"
***
Trên đường Hương Vũ rời khỏi trang viện, khó tránh khỏi lại nhớ đến giấc mộng đời trước.
Thật ra từ khi làm thiếp cho hầu gia, mấy ngày này trôi qua thoải mái, nàng rất ít khi nhớ lại.
Dường như nàng cảm thấy nàng đã thoát khỏi số mạng trong mộng kia, chắc sẽ không rơi vào kết cục kia nữa.
Bây giờ nàng có cửa hàng hương phấn, còn có một số vàng có thể đặt mua ruộng vườn. Thậm chí sau đó dường như hầu gia còn thưởng đồ cho nàng, không phải ngài ấy đã đồng ý sẽ cho nàng vàng bạc sao?
Ngài ấy là hầu gia, chắc là nói sẽ giữ lời chứ?
Hương Vũ nghĩ như thế thì lại bắt đầu mong đợi, thậm chí nhịn không được mà đi về nhanh muốn nói bóng gió một phen.
Lúc trở lại phủ, theo thường lệ đi qua đại môn, thủ vệ không phải là Vương Nhị Cẩu mà là hảo hữu của Vương Nhị Cẩu.
Người bạn này còn cúi đầu khom lưng hơn Vương Nhị Cẩu, dường như hận không thể khom lưng xuống mặt đất.
Hương Vũ nhìn thấy cũng không nói lên được cảm xúc trong lòng thế nào nên dứt khoát không nhìn tới.
Trong phút chốc nàng trở về viện của mình, cửa viện không có mở, chỉ thấy Bạch Giản từ bên trong đi ra.
Bạch Giản đi tới, dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn Hương Vũ: "Tiểu phu nhân, người trở về rồi."
Hương Vũ: "Ừm?"
Nàng luôn cảm thấy Bạch Giản kỳ lạ, là có gì muốn nói sao?
Bạch Giản: "Tiểu phu nhân, hầu gia chuẩn bị một món quà cho người."
Ánh mắt của Hương Vũ tỏa sáng: "Thật sao? Đưa tới?"
Nàng nhớ tới thì hầu gia đã thực hiện lời hứa, thật tốt!
Quả nhiên là hầu gia nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!
Nàng lập tức ngạc nhiên nói: "Có phải không, vậy chúng ta vào xem."
Nói xong thì nàng đẩy cửa vào.
Trong nháy mắt khi đẩy cửa viện ra, nàng ngây ngẩn cả người.
Trong sân đều là hoa cúc, đủ loại kiểu dáng hoa cúc tỏa hương thơm, cứ như thế chất đầy trong sân!
Gió thu thổi mát mẻ, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống trong viện. Hoa cúc màu vàng khẽ lung lay, đẹp đến mức lóa mắt, đẹp đến mức chói mắt, hương hoa cúc nồng đậm thấm vào ruột gan.
Nhưng mà... Tại sao lại có nhiều hoa cúc như thế?
Hương Vũ nhớ tới ban ngày những xe ngựa chở đầy hoa cúc kinh, chính là những chiếc xe ngựa kia khiến nàng đụng phải một tên lưu manh khó hiểu.
Hoa cúc này giống như đã từng quen...
Trong lòng Hương Vũ dâng lên cảm giác không ổn.
Vì sao hoa cúc này lại ở trong viện của nàng!
Đột nhiên nàng nhớ mình đã nói với hầu gia, nói thích những thứ rực rỡ ngời ngời...
Hai chân nàng mềm nhũn, suýt chút nữa cả người đã ngã vào nơi đó.
Đây không phải là quà hầu gia thưởng chứ?