Sáng sớm ngày hôm sau.
Thời tiết tốt, bầu trời xanh thẳm, nhiều đám mây trắng trôi bồng bềnh, nhìn rất mềm mại.
Gió nhẹ phất qua, hình như có mùa hoa không biết tên, chỉ hơi thơm, cẩn thận ngửi cũng không biết là mùi vị.
Lạc Văn Thư ngồi trên một cái ghế dài ở một góc của công viên Hạnh Hoa.
Hôm nay là thứ hai, ngày làm việc, thời gian này người trên quảng trường tương đối ít.
Lạc Tinh Dữ cũng đi theo cô ra ngoài, giờ phút này đang ngồi trên một cái ghế khác cách cô ba mét, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng nhìn cô.
Nguyên nhân hai mẹ con không ngồi chung một chỗ chính là, hôm nay Lạc Văn Thư quá xui xẻo.
Tối ngày hôm qua sau khi về nhà, vốn dĩ cô chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng sau đó lại không biết từ lúc nào mà ngủ mất.
Lúc mở mắt một lần nữa, đã là buổi sáng.
Hơn nữa cô là được Lạc Tinh Dữ đánh thức, đứa bé gầy nhỏ đứng ở mép giường, đưa tay cẩn thận nắm lấy vạt áo của cô, nhẹ nhàng kêu mẹ.
"Sao vậy?" Cô vừa hỏi vừa ngồi dậy.
Cổ thân thể này không có chút tu vi nào, mà sau khi nghỉ ngơi một đêm, hậu dị chứng vì tối hôm qua sử dụng linh lực quá độ đã hoàn toàn biến mất.
Chuyện này làm cho Lạc Văn Thư có chút bất ngờ.
"Mẹ gần đi làm trễ rồi! " Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng nhắc nhở.
Lạc Văn Thư hơi sửng sốt, rồi sau đó kịp phản ứng lại, hôm nay là thứ hai, cô đúng là nên đi làm.
Khi còn bé cô ăn cơm mọi nhà mà lớn lên, sau đó gặp sư phụ Lạc Minh Tề, được ông đưa về Huyền môn, thu làm đệ tử cuối cùng, ăn ở đều có người phụ trách, chuyện cô cần phải làm, đó chính là nghiêm túc tu luyện.
Vì vậy từ đi làm này, đối với Lạc Văn Thư mà nói, hơi có chút xa lạ.
Nguyên chủ làm nhân viên lễ tân trong một khách sạn, yêu cầu trình độ học vấn không cao, quan trọng lớn lên xinh đẹp là được.
Tiền lương chỉ có thể nói là tạm được, nhưng