Bây giờ cổ thân thể này cũng có tên là Lạc Văn Thư, dáng người nhỏ nhắn, mặt mũi xinh đẹp, màu da hơi tái nhợt.
Hôm nay cổ thân thể này hai mươi bốn tuổi, có một đứa con trai năm tuổi, gần đi học lớp lá của nhà trẻ, tên là Lạc Tinh Dữ, chính là đứa bé ở sau khe cửa hỏi cô có đói bụng không, sau đó đi mua cơm.
Lúc trước sau khi sinh Lạc Tinh Dữ, cổ thân thể này liên tục bị bệnh, mấy năm qua, sức khỏe ngày càng tệ.
Trước khi Lạc Văn Thư xuyên đến, một màn cuối cùng chính là con trai Lạc Tinh Dữ đứng ở cạnh cửa, quan tâm nhìn chằm chằm nguyên chủ không đi.
"Mẹ ngủ một lát là khỏe rồi, con và đám Tiểu Bảo đi chơi đi.
" Giọng nói của nguyên chủ dịu dàng lại yếu ớt.
Ngoài cửa trong hành lang truyền đến giọng nói đứa trẻ, "Tinh Tinh, nhanh lên nào!"Từ nhỏ Lạc Tinh Dữ đã thông minh hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, dưới sự thúc giục của người bạn nhỏ, rất nhanh đã đóng cửa đi ra ngoài chơi.
Rất nhanh nguyên chủ đã khép lại mí mắt nặng nề.
Giấc ngủ này, chính là vĩnh viễn.
Lúc mở mắt ra lần nữa, trong cổ thân thể này, đã có một linh hồn mới.
Gió đêm thổi lất phất.
Cây cối ngoài cửa sổ phát ra tiếng vang xào xạc.
Lạc Văn Thư bỗng nhiên nhíu mày.
Bởi vì trừ trí nhớ của cổ thân thể này, trong đầu của cô còn có một đoạn câu chuyện không thể giải thích được.
Những mảnh vụn trí nhớ kia nói cho cô biết, thế giới mà cô xuyên đến, là một quyển tiểu thuyết, con trai Lạc Tinh Dữ của cô chính là nam chính là quyển tiểu thuyết này.
Lúc câu chuyện bắt đầu, Lạc Tinh Dữ đã trưởng thành, liên quan đến chuyện lúc trước của cậu, chỉ dùng mấy câu để miêu tả.
Trước khi cậu ra đời