Lạc Văn Thư suy đoán, có lẽ đứa bé này nhận ra mẹ mình khác với lúc trước, vì vậy có chút hoảng sợ.Đại khái tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, giờ phút này nhìn thấy Lạc Tinh Dữ đang run rẩy, bộ dạng bị hù dọa, Lạc Văn Thư có chút đau lòng, không định tiếp tục ép cậu.Không nghĩ đến Lạc Tinh Dữ lại bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt của cậu bé đã thay đổi, ánh mắt cũng trở nên có chút kiên định, cậu bé nhìn vào mắt Lạc Văn Thư, giống như hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Con biết, mẹ không phải mẹ con!""...!Mẹ không phải là mẹ, không phải là mẹ con, hu hu hu..."Một câu nói này, giống như tiêu hao sạch sẽ tất cả dũng khí của cậu bé, dần dần giọng nói trở nên rất nhỏ, còn có tiếng khóc.Nước mắt của Lạc Tinh Dữ giống như hạt đậu, rơi xuống từ trong hốc mắt.Bây giờ cậu bé rất sợ rất sợ, đồng thời lại rất hối hận, tự trách, loại tự trách này, không phải lúc này mới có, mà là từ ngày hôm qua, vẫn luôn bị đè nén trong đáy lòng.---Từ nhỏ Lạc Tinh Dữ đã rất thông minh, hiểu biết nhiều hơn so với đứa bé cùng lứa tuổi, nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi mà thôi.Chiều hôm qua cậu và đám Tiểu Bảo đi ra ngoài chơi, mẹ nằm giường ngủ, hình như thân thể của mẹ không được thỏa mái, sắc mặt kém hơn ngày bình thường một chút.Vốn Lạc Tinh Dữ định ở nhà chăm sóc mẹ, nhưng cuối cùng vẫn đi ra ngoài chơi.Nhưng chỉ chơi một lúc, cậu bé có một loại cảm giác không yên, trong lòng cảm thấy lo lắng, vì vậy lập tức về nhà trước.Cậu bé đẩy cửa ra, tới cửa phòng ngủ, nhỏ giọng gọi, "Mẹ ơi, con về rồi..."Người trên giường không trả lời.Lúc ấy Lạc Tinh Dữ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mẹ ngủ không nghe được gì.Cậu bé đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách lấy gạo nấu cơm, lại