"Alo..."Giọng nói của cô còn có chút hàm hô chưa tỉnh ngủ.Đầu bên kia điện thoại, hình như giọng nói của Lý Ngọc Phân cũng có chút không đúng, "Tiểu Lạc à, em tan làm về nhà chưa?""Em đang ở nhà." Lạc Văn Thư trả lời, "Chị Ngọc Phân, chị có chuyện gì không?""Chuyện đó...!Chị có chút chuyện, muốn hỏi em, là...!Là liên quan đến Bằng Bằng...!Tiểu Lạc em có rảnh không?"Lạc Văn Thư không nghĩ quá nhiều, nói mình rảnh, một lát sau, đã nghe được tiếng gõ cửa vang lên.Cô đứng dậy đi ra mở cửa, phát hiện không chỉ có Lý Ngọc Phân, còn có Phương Đại Hào cũng cùng đi.Lạc Văn Thư mời vợ chồng hai người ngồi xuống, lại đi đóng cửa phòng ngủ lại, ở trong lòng Lạc Tinh Dữ vẫn còn ngủ.Lý Ngọc Phân ngồi trên ghế salon, sống lưng thẳng tắp, hai tay nắm chặt nhau đặt trên đùi, ngón tay vô thức cử động, hình như có chút căng thẳng.Phương Đại Hào cũng có phản ứng như vậy.Lạc Văn Thư cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không hỏi trực tiếp, mà là hỏi chuyện của Phương Bằng, "Chị Ngọc Phân, tình huống của Bằng Bằng thế nào?""Đã không sao rồi, nằm viện theo dõi mấy ngày, là có thể xuất viện về nhà." Lý Ngọc Phân trả lời, lại tiếp tục nói, "Bác sĩ nói, cũng phải chúng ta tìm được kịp thời, nếu...!nếu trễ chút nữa, Bằng Bằng nó...!Nó sẽ..."Câu nói kết tiếp, Lý Ngọc Phân không có cách nào nói được."Đứa bé không sao là tốt rồi." Lạc Văn Thư an ủi.Phương Đại Hào ở bên cạnh nói tiếp, "Nhờ có em, nếu không phải lúc ấy Tiểu Lạc kiên trì, Bằng Bằng nhà bọn anh có lẽ đã...!Đã không còn, cảm ơn em đã cứu mạnh của Bằng Bằng! Lần này anh và Ngọc Phân tìm em, cũng là vì chuyện của Bằng Bằng."Sau đó Phương Đại Hào nói chuyện xảy ra cho Lạc Văn Thư.Chuyện này phải nói từ lúc Bằng Bằng tỉnh lại lần hai.---"Các người cũng đừng không tin, tôi nói với hai người, đứa bé của nhà họ hàng tôi, lúc trước cũng gặp phải loại chuyện này.”Phương Bằng ở phòng bệnh hai người, giường bệnh bên cạnh là một đứa bé trai cũng gần bằng tuổi, hình như bởi vì ăn thứ không sạch sẽ bị ngộ độ thức ăn