Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 17-1


trước sau

Mặc dù cảm thấy cách nói hẹn hò này hơi sai sai, nhưng sau bữa tối thì Hà Hiểu Vân vẫn bị đẩy ra khỏi nhà.

Mặt trời vừa xuống núi, nửa bầu trời đều là ráng chiều đỏ ửng, thời tiết bây giờ ban ngày dù nóng nhưng sáng tối vẫn rất mát mẻ, gió đêm thổi tới ruộng nước, mạ trong ruộng rung lên xào xạc.

Ngụy Viễn Hàng nhảy tung tăng ở phía trước, mới nãy thằng bé ở trong nhà sốt ruột không chịu được nên cứ thúc giục, Hà Hiểu Vân đành phải mang theo nó, cùng với Ngụy Kiến Vĩ đi trước, Phùng Thu Nguyệt còn chưa sửa soạn xong nên lát đi sau.

Ngụy Kiến Vĩ cầm theo cái băng ghế dài, một cái ghế có thể ngồi được một nhà ba người họ, người đi xem phim đều phải tự chuẩn bị ghế.

"Ba, mẹ, đi nhanh lên!" Đứa nhỏ chạy một hồi, quay đầu thấy ba mẹ vẫn đi chậm rì rì thì không khỏi thúc giục.

Hà Hiểu Vân đi nhanh hai bước, nói: "Đừng chạy, coi chừng lát nữa cả người mồ hôi, tới mẹ dắt con đi."

Ngụy Viễn Hàng ưm một tiếng, chạy tới nắm lấy tay cô, đi chưa được mấy bước thì tay kia thì lại lôi kéo tay Ngụy Kiến Vĩ, nói: "Mẹ, muốn bay bay!"

"Không có bay bay." Hà Hiểu Vân không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, cô vừa mới tắm nên không muốn cả người trở nên đẫm mồ hôi đâu.

Đứa nhỏ cũng không nhụt chí, buông tay cô ra quay qua ôm lấy đùi Ngụy Kiến Vĩ, ngước đầu nói: "Ba ôm."

Thằng bé rất lanh lợi, biết mẹ nói không được là không được nên cũng không nài nỉ khóc nháo mà chuyển sang quấn lấy ba mình luôn.

Ngụy Kiến Vĩ một tay xách ghế, tay kia đang định vươn ra ôm thằng bé thì Hà Hiểu Vân lại nói: "Cũng không có ôm."

Động tác của Ngụy Kiến Vĩ dừng lại, giương mắt nhìn cô.

Hà Hiểu Vân nhìn lại, hỏi: "Nó bây giờ nói muốn ôm anh liền ôm, ít bữa quen rồi lần sau anh không ở nhà thì ai ôm đây?"

Liên quan tới vấn đề dạy dỗ đứa nhỏ, bởi vì quanh năm không ở nhà nên Ngụy Kiến Vĩ tự nhiên bị mất quyền lên tiếng, Hà Hiểu Vân nói vậy anh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Vừa thấy ba cũng không đáng tin cậy thì Ngụy Viễn Hàng bĩu môi thật cao.

Hà Hiểu Vân nắm lấy tay nó, chỉ vào những đứa bé khác trên đường, nói chậm rãi: "Con xem, các bạn khác cũng đều tự mình đi, chẳng lẽ Hàng Hàng lại lười hơn bọn họ hay sao?"

Đứa nhỏ không thể chịu được phép khích tướng như này nhất, lập tức nói: "Con không phải sâu lười!"

"Đúng vậy, Hàng Hàng sẽ tự mình đi, không phải sâu lười, đúng không?"

Ngụy Viễn Hàng gật đầu thật mạnh, ưỡn ngực nhỏ, đi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Đến sân phơi, sân khấu chiếu phim đã dựng xong, vị trí gần màn hình đã xếp bốn năm hàng người, bọn họ tới không sớm cũng không trễ, ngồi ở giữa.

Người đến càng lúc càng nhiều, gần như nửa đại đội đều ở đây, cũng có người ở đại đội khác tới. Hà Hiểu Vân nhin mấy lần, phát hiện người ở đại đội khác phần lớn là người trẻ tuổi, còn giống như là tới xem mắt, có mấy cô gái trẻ tụ tập một chỗ, chỉ vào đám con trai khác, nhỏ giọng nói gì đó, thình thoảng phát ra mấy tiếng cười yêu kiều.

Hàng ngồi trước mặt bọn họ có hai người phụ nữ, sau khi cô ngồi xuống thì quay lại nhìn mấy lần.

Cô nhớ lại một phen rồi nhớ ra là người trước kia có chút xích mích với nguyên chủ. Tính cách nguyên chủ không tốt, không hợp với không ít người, chẳng qua thời gian này ngoài về nhà mẹ đẻ thì cô cũng không đi đâu nên cũng không gặp ai, hôm nay một buổi chiếu phim, dù muốn hay không muốn gặp thì đều ở một chỗ.

"U, đây không phải là Chương lão sư sao?" Một trong hai người đó đột nhiên nói, giọng không hề nhỏ, giống như cố ý nói cho ai nghe vậy.

Hà Hiểu Vân ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện là mấy thanh niên trí thức ở cách đó không xa, Chương lão sư trong miệng bọn họ chính là Chương Ngọc Dung lúc trước Ngụy Kiến Hoa có nhắc tới, chính là người từng xem mắt với Ngụy Kiến Hoa. Hành vi cưỡng ép ỷ lại vào Ngụy gia của nguyên chủ ầm ĩ toàn bộ người trong đại đội đều biết, Chương Ngọc Dung cũng bị vạ lây, vô cớ trở thành đối tượng bị mọi người bàn tán, nói cô bị nguyên chủ giành mất chồng.

Một phụ nữ khác phụ họa: "Là Chương lão sư. Tôi nói chứ, Chương lão sư dáng người đẹp, lại tốt bụng hiền lành, chỉ là đáng tiếc đến giờ còn chưa kết hôn."

"Còn không phải sao, lúc trước tôi còn tưởng sẽ thành, ai ngờ lại bị người khác cướp mất." Hai người kia vừa nói, khóe mắt vừa liếc về phía Hà Hiểu Vân.

Hà Hiểu Vân chỉ coi như không nghe thấy, cô nhìn qua Ngụy Kiến Vĩ, anh đang lấy kẹo cho Ngụy Viễn Hàng, phát giác được tầm mắt của cô thì cũng cho cô đưa một viên, "Ăn sao?"

Cô vốn không muốn, nhưng vừa nghĩ tới có người đang theo dõi mình liền cố ý nhận lấy, lột giấy gói kẹo ra bỏ vào miệng, má phồng lên một cục.

"Mẹ cũng ăn kẹo." Ngụy Viễn Hàng ngồi giữa hai người, có chút ngạc nhiên nhìn cô. Trong ấn tượng của nó thì người lớn không ăn kẹo, chỉ có con nít mới ăn.

"Đúng vậy, mẹ cũng ăn kẹo." Hà Hiểu Vân cúi đầu chọc chọc mặt của thằng bé, "Ăn xong viên này thì không được ăn nữa, nếu không thì răng sẽ rụng sạch bách luôn."

Đứa nhỏ nghe vậy thì vội vàng che miệng lại, ồm ồm nói: "Con không muốn răng rụng sạch bách đâu!"

Thằng bé nhớ ra trong túi Ngụy Kiến Vĩ còn kẹo thì quay đầu lại, giống như hào phóng nói với anh: "Ba ăn kẹo, con không ăn nữa."

"Có con láu lỉnh." Hà Hiểu Vân nhịn không được cười nói. Những lời đàm tiếu mới nãy đảo mắt đã bị cô ném ra sau đầu.

Ngụy Viễn Hàng còn đang ì èo muốn Ngụy Kiến Vĩ ăn kẹo, "Ba ăn đi mà, ba một viên, mẹ một viên, con một viên."

Thằng bé duỗi ra một bàn tay mũm mỉm, vừa nói vừa kéo ngón tay ra đếm, cũng không biết là sao bỗng nhiên trở nên vui sướng, vỗ tay cười nói: "Chúng ta cùng nhau ăn kẹo!"

Hà Hiểu Vân hơi muốn nhìn bộ dáng Ngụy Kiến Vĩ ngậm kẹo má phồng lên, hẳn sẽ rất buồn cười, nên cũng hùa theo đứa nhỏ: "Anh ăn đi, coi như dỗ con trai anh vui vẻ."

"Dỗ nó vui hay dỗ em vui?" Ngụy Kiến Vĩ hơi nhướng mày nhìn cô.

Hà Hiểu Vân chậc một tiếng, giả bộ như không hề quan tâm: "Anh ăn kẹo thì tôi vui cái gì?"

"Ba mau ăn mau ăn..." Ngụy Viễn Hàng liên tục thúc giục.

Ngụy Kiến Vĩ nhìn hai người bọn họ, cuối cùng vẫn ăn, anh lột vỏ kẹo ra, bỏ viên kẹo vào miệng, để viên kẹo trên đầu lưỡi cho nên cũng không xuất hiện bộ dáng buồn cười mà Hà Hiểu Vân mong đợi kia.

Cô còn chưa từ bỏ ý định, cúi đầu xúi Ngụy Viễn Hàng: "Hàng Hàng con thấy kẹo của ba không, sao mẹ không thấy?"

Đứa nhỏ lập tức nhìn chằm chằm miệng ba mình, quả nhiên không thấy bóng dáng viên kẹo đâu, í lên một tiếng, "Ba nuốt kẹo vào bụng mất rồi sao?"

"Mẹ không biết, con sờ mặt ba thử xem."

Mẹ nói cái gì chính là cái đó, Ngụy Viễn Hàng nghe lời duỗi ra một ngón tay mũm mỉm, chọt chọt mặt ba bên này, lại chọt chọt bên kia, ngạc nhiên hỏi: "Ba, kẹo đâu rồi? Không được nuốt đâu, ba mau nhổ ra đi."

Nói xong liền muốn lấy tay tách miệng ba mình ra.

Ngụy Kiến Vĩ bất đắc dĩ, đành phải để lộ viên kẹo ra cho thằng bé nhìn thấy.

Tiểu Bàn Tử thấy ba ngậm kẹo không làm gì, tự cho là ba không biết
cách ăn, thế là lại như ông cụ non dạy anh: "Không thể âng như vậy, phải như vầy..."

Nó vừa nói vừa há miệng ra, lộ ra viện kẹo dính dính trong miệng, sau đó dùng lưỡi đẩy đẩy, làm cho má càng bị phồng cao lên.

Ngụy Kiến Vĩ nhìn thằng bé rồi lại nhìn Hà Hiểu Vân, hai mẹ con đều phồng má lên, đôi mắt to tròn nhìn anh, giống như hai con ếch một lớn một nhỏ vậy.

Cuối cùng anh cũng dùng lưỡi đẩy viên kẹo qua một bên, làm má cũng phồng lên.

"Chính là như vậy, ba thật thông minh!" Bé con vỗ tay cổ vũ cho ba mình.

Hà Hiểu Vân nín cười, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, không được mấy giây lại quay lại nhìn bộ dáng buồn cười hiếm thấy của anh, tiếc là bây giờ không có máy ảnh, nếu không có thể chụp lại treo lên tường sau này từ từ thưởng thức.

Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, hai người lúc trước nói nhảm tự thấy nhục nhã nên tức tối không nói nữa.

Cảnh này cũng bị mấy người Chương Ngọc Dung ở xa hơn nhìn thấy, một người bên cạnh cô nói: "Chị Ngọc Dung, chị nhìn chỗ kia."

Chương Ngọc Dung nhìn qua, biểu cảm trên mặt không thay đổi gì, lại quay trở lại.

Cô gái kia có chút căm giận bất bình: "Ra vẻ cái gì, còn không phải cướp lấy của người khác."

"Đừng nói lung tung." Chương Ngọc Dung ngăn cô ấy lại.

Cô gái không cam lòng bĩu môi.

Sắc trời dần dần trở tối, Hà Hiểu Vân nhìn thấy Phùng Thu Nguyệt và Ngụy Kiến Quốc cũng đến, nhưng bởi vì tới trễ nên ngồi ở mấy hàng sau, cách bọn họ một đoạn

Mọi người nói chuyện rôm rả, đợi thêm một lát thì phim rốt cuộc bắt đầu chiếu. Tối nay chiếu là một bộ phim cũ đề tài quân lữ, không ít người đã xem rồi những vẫn xem lại rất say sưa, thỉnh thoảng lại quay qua tiết lộ diễn biến tiếp theo cho người bên cạnh.

Ngụy Viễn Hàng ngồi trên ghế, bởi vì người thấp nên duỗi cổ rồi vẫn bị người phía trước che hết tầm nhìn, chỉ nghe thấy tiếng nhưng không thấy hình làm cho nó sốt ruột: "Mẹ, con không thấy được."

Thằng bé muốn đứng lên ghế, Hà Hiểu Vân sợ nó đứng không vững, cũng lo làm ảnh hưởng tới người khác nên ôm thằng bé lên chân mình, đứa nhỏ bây giờ mới trở nên ngoan ngoãn ngồi xem một lát.

Không bao lâu sau thì có người tới hỏi cô: "Hiểu Vân, ghế của cháu có thể ngồi thêm một người nữa không?"

Cô quay đầu lại nhìn, là một người quen trong đội, chắc là đột nhiên nghĩ tới xem phim nên không mang theo ghế, thấy giữa cô và Ngụy Kiến Vĩ có chỗ trống nên mới tới hỏi.

Người ta muốn mượn chỗ ngồi cô lại vừa lúc có, cũng không thể không cho người ta ngồi, Hà Hiểu Vân đành phải ôm Ngụy Viễn Hàng nhích vào giữa.

"Cám ơn cháu." Thím đó ngồi xuống, hàn huyên với cô mấy câu rồi mới quay đi xem phim.

Đối phương hơi mập, băng ghế này ba người nhà bọn họ ngồi còn được, dù sao Ngụy Viễn Hàng không chiếm bao nhiêu chỗ, nhưng giờ ba người trưởng thành ngồi thì có hơi chật chội.

Hà Hiểu Vân cảm giác được chân của mình dán sát vào chân Ngụy Kiến Vĩ, hiện tại vải quần áo lại mỏng, nhiệt độ của anh từ chỗ hai người tiếp xúc không ngừng truyền qua làm cho cô không được tự nhiên.

Cô nhịn không được nói thầm trong lòng, đều nói nhiệt độ cơ thể người bình thường là khoảng ba mươi bảy độ C, làm sao người anh ta lại như cái bếp lò vậy, làm cho người ta muốn lờ đi cũng không được?

Bộ phim cũng không hấp dẫn lắm, Ngụy Viễn Hàng rất nhanh liền có chút ngồi không yên, uốn qua uốn lại trên đùi cô.

Hà Hiểu Vân thấy rất may mắn có thằng bé ở đây, nếu không cô sẽ càng thấy lúng túng hơn. Thấy đứa nhỏ muốn chạy xuống dưới chơi liền dụ dỗ nói: "Không thể đi chơi, con thấy chỗ nào cũng tối đen như mực không, nếu như con bị ngã mẹ không tìm thấy con thì làm sao bây giờ?"

Trời đã hoàn toàn biến thành đen, màn hình chiếu phim phía trước phát sáng một phạm vi nhỏ, nổi bật xung quanh càng thêm u ám. Đứa nhỏ nhìn quanh một chút, quả thật đen thui như mẹ nói, một mình nó cũng không dám đi, đành phải ủ rũ nói: "Thôi được rồi..."

"Ngồi thêm một lát nữa rồi chúng ta về nhà có được không?" Hà Hiểu Vân dỗ dành.

Ngụy Viễn Hàng gật gật đầu, buồn chán chơi tay của cô, không bao lâu lại nghĩ tới cách chơi mới, từ trên đùi cô leo qua đùi Ngụy Kiến Vĩ, không đợi ngồi vững lại từ chỗ của anh bò qua lại, coi chân ba mẹ như cái đệm, chơi vô cùng hăng say.

Hà Hiểu Vân bị thằng bé nghịch có hơi không kiên nhẫn, vỗ nhẹ mông nó nói: "Ngoan ngoãn một chút."

Đứa nhỏ chu chu mỏ, đưa tay muốn Ngụy Kiến Vĩ ôm, "Ba ôm."

Ngụy Kiến Vĩ không nhúc nhích mà nhìn Hà Hiểu Vân trước.

Cô hừ nhẹ một tiếng, "Nhìn tôi làm gì, con trai của anh muốn anh ôm còn không mau ôm đi?"

Trước đó đứa nhỏ muốn anh ôm, lúc anh chuẩn bị đưa tay ra thì cô cũng không phải là nói như vậy.

Ngụy Kiến Vĩ hơi bất đắc dĩ, ôm lấy đứa nhỏ.

Tiểu Bàn Tử ở trong lòng ba mình, có vẻ như đang dỗi mẹ nên nghiêng đầu qua một bên khác.

Hà Hiểu Vân cũng không để ý đến nó, ngẩng đầu chăm chú xem phim, bên cạnh có hơi nóng dán vào người, nóng một lát cũng liền quen.

Lại qua một lát, phát giác được Ngụy Viễn Hàng hồi lâu không có động tĩnh cô mới xoay đầu lại nhìn.

"Ngủ thiếp đi." Ngụy Kiến Vĩ nói.

Hà Hiểu Vân sờ sờ đầu đứa nhỏ, miệng thì thầm: "Qủy con nhiều chuyện."

Cô lại nói với Ngụy Kiến Vĩ: "Chúng ta về thôi?"

Anh gật gật đầu.

Hà Hiểu Vân liền nói với người bên cạnh: "Thím, bọn cháu phải về trước, đứa nhỏ ngủ thiếp đi, ghế này để lại cho thím ngồi."

Đối phương thấy thế thì nói: "Cũng được, mai thím trả lại mấy đứa."

Ngụy Kiến Vĩ ôm đứa nhỏ, hai người đứng dậy rời sân, Hà Hiểu Vân còn ra hiệu cho Phùng Thu Nguyệt bọn bọ đi trước, sau đó mới rời khỏi.

Trước khi ra ngoài cô có mang theo đèn pin, một khoảng sáng nho nhỏ soi dưới chân bọn họ.

Đêm tối yên tĩnh, chỉ có côn trùng trong bụi cỏ kêu râm ran, Hà Hiểu Vân quay đầu lại, nhìn thấy sau lưng có hai cái bóng thật dài, vẫn luôn đi cùng bọn họ suốt cả đoạn đường.

Truyện convert hay : Đế Phi Lâm Thiên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện