Sáng ngày hôm sau Ngụy Kiến Vĩ đi ra sau núi với cha anh mình nhổ cỏ cho mộ tổ tiên Ngụy gia, Vương Xuân Hoa thì lục tục bắt đầu thu dọn đồ đạc cho con.
Đậu phộng nhà xào, áo len mới đan, mấy đôi giày vải...!bà ở trong phòng đi tới đi lui, Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt biết trong lòng bà khó chịu nên cũng không khuyên.
Thím Trương sát vách làm xong việc nhà thì qua chơi, thấy bà đi qua đi lại thì không khỏi hỏi: "Mẹ mấy đứa làm gì vậy?"
Phùng Thu Nguyệt liếc nhìn Hà Hiểu Vân, trả lời thay cô: "Sáng mai Kiến Vĩ phải về bộ đội, mẹ đang sửa soạn hành lý cho chú ấy."
"À", thím Trương gật đầu: "Một tháng trôi qua thật nhanh, Kiến Vĩ về giống như chỉ mới hôm qua."
"Đúng vậy."
"Thím nhớ năm đó lần đầu tiên Kiến Vĩ rời khỏi nhà mới có mười mấy tuổi, chỉ là đứa nhỏ choai choai, mẹ cháu ở trước mặt thím lau nước mắt bao nhiêu lần, chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy." thím Trương cảm khái.
Thật vất vả thu thập xong, Vương Xuân Hoa rốt cục ngồi xuống.
Trương thẩm vỗ vỗ tay bà, an ủi: "Thời gian trôi qua nhanh lắm, chớp mắt cái nữa thì Kiến Vĩ lại về, chị đừng không nỡ, bằng không đứa nhỏ thấy cũng đi không an lòng."
"Ai.
.
." Vương Xuân Hoa thở dài, miễn cưỡng cười cười, "Tôi biết, chỉ là nhất thời khó chịu, qua đi là tốt rồi."
Thím Trương nói đùa: "Chị không nỡ có thể nói ra chứ Hiểu Vân không nỡ thì nói thế nào? Người trẻ tuổi dễ xấu hổ, chị cũng đừng than thở trước mặt con bé, một lát coi chừng nó khóc bây giờ."
Hà Hiểu Vân cười, cúi đầu giống như thẹn thùng.
Cô mặc dù không tính là khó chịu bao nhiêu nhưng dù sao cũng sắp tới khoảnh khắc ly biệt, không khi trong nhà lại thế này khó tránh khỏi cũng có mấy phần phiền muộn.
Vương Xuân Hoa nhìn cô, gật gật đầu, lấy lại tinh thần: "Chị nói đúng lắm, bộ dạng tôi như vậy bọn nó nhìn sẽ buồn bã hơn."
"Ôi chao, vậy mới phải." thím Trương nói, lại nghĩ tới cái gì, "Tôi nghe nói cán bộ trong bộ đội có chút cấp bậc là có thể đón người nhà tới, không biết tình huống của Kiến Vĩ thế nào?"
"Có chuyện như vậy sao? Tôi cũng không biết mấy chuyện này, tới đó hỏi Kiến Vĩ thử xem sao." Vương Xuân Hoa nói
"Là phải hỏi xem, nếu không vợ chồng trẻ bọn nó xa nhau cả năm, khổ sở biết chừng nào đâu."
Vương Xuân Hoa tán đồng gật đầu.
Thật ra nếu như con dâu thứ vẫn còn tính tình lúc trước thì dù cho có thể theo quân thì bà cũng không dám cho nó đi, sợ lại ầm ĩ ra chuyện gì liên lụy tới tiền đồ con mình.
Nhưng bây giờ con dâu đã sửa tính, tình cảm hai đứa cũng khá tốt, con cái lại còn nhỏ, nếu người một nhà có thể ở cạnh nhau thì vẫn tốt hơn.
Hà Hiểu Vân không khỏi ngẩng đầu lên, cô biết quân hàm đến cấp bậc nhất định thì có thể cho người nhà theo quân, nhưng trước đó cô chưa từng nghĩ tới cũng không cho rằng Ngụy Kiến Vĩ sẽ muốn cô đi, dù sao bọn họ cũng không phải vợ chồng ân ái chân chính, cô đi thì lại để anh ngủ dưới sàn tiếp sao?
Tới gần giữa trưa ba cha con Ngụy gia trên núi trở về, ăn cơm xong Ngụy Kiến Vĩ về phòng thay quần áo ẩm ướt mồ hôi đi, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Anh định đi đâu sao?" Hà Hiểu Vân tựa ở cạnh cửa hỏi anh.
Anh gật đầu, "Đi tới nhà thúc công* một chuyến."
*叔公: em của ông nội
Trực hệ trưởng bối Ngụy gia mặc dù đã không còn nhưng mấy người lớn có quan hệ gần trong tộc vẫn còn, Ngụy Kiến Vĩ chuẩn bị trở về bộ đội cũng phải đi nhà bọn họ nói một tiếng.
"Ba, ba tới nhà thúc công chơi sao?" Ngụy Viễn Hàng xuất hiện từ sau lưng mẹ mình.
Hà Hiểu Vân sờ đầu thằng bé, sửa lại: "Đó là thúc công của ba, con phải gọi thúc thái công."
Đứa bé ồ một tiếng, lại hỏi: "Ba đi nhà thúc thái công chơi sao?"
"Là đi chơi, con muốn đi không?" Ngụy Kiến Vĩ hỏi nó.
"Mẹ có đi không?" Ngụy Viễn Hàng ngửa đầu hỏi Hà Hiểu Vân.
Cô lắc đầu, "Mẹ ở nhà, con muốn đi thì đi với ba đi."
Đứa nhỏ hơi rối rắm, nó quả thực muốn đi chơi nhưng lại cũng muốn ở với mẹ, thật là khó xử.
Hà Hiểu Vân búng nhẹ trán thằng bé nói: "Đi đi, mẹ ở nhà chờ con."
"Vậy được rồi, mẹ không thể lén chạy ra ngoài chơi đâu đó." Đứa nhỏ thực không yên tâm dặn dò.
"Biết rồi." Hà Hiểu Vân thật muốn trợn mắt.
Hai cha con đi rồi thì căn phòng bỗng chốc vắng vẻ, cô tới cạnh bàn đọc sách, ngồi xuống vị trí Ngụy Kiến Vĩ thường ngồi, cầm quyển sách ra lật, đảo đảo, bất tri bất giác thất thần.
Đời trước cho đến khi mắc ung thư qua đời thì cô vẫn là cẩu độc thân chưa từng nắm tay người khác giới lần nào.
Nhưng ở thời đại đó tin tức phát triển, các loại giải trí tràn ngập trong cuộc sống, trên ti vi ngày ngày đều là trai xinh gái đẹp yêu hận tình thù, cái gọi là chưa ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy, Hà Hiểu Vân đối với chuyện nào đó cũng không phải là hoàn hoàn toàn không biết gì cả.
Cô biết mình có chút hảo cảm với Ngụy Kiến Vĩ và có thể cảm giác được đối phương cũng vậy.
Nhưng lại cũng không biết loại hảo cảm này được tới bao nhiêu.
Giống như buổi sáng mọi người nhắc tới chuyện theo quân, lúc ấy có một âm thanh nhỏ trong lòng đặt câu hỏi, nếu quả thật muốn cô đi cô sẽ đi sao?
Đang thất thần thì Vương Xuân Hoa cầm một cái khăn đi vào.
"Mẹ?" Hà Hiểu Vân đứng lên.
Vương Xuân Hoa khoát tay, ra hiệu cô vẫn ngồi, "Không có việc gì, cái khăn mặt này lát nữa con đưa cho Kiến Vĩ cất đi."
Hà Hiểu Vân gật đầu.
Vương Xuân Hoa buông khăn mặt xuống định đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay vào, "Hiểu Vân, chuyện mới nãy thím Trương con nói, con thấy thế nào?"
Hà Hiểu Vân nhất thời không nói gì, kỳ thật như cô vừa rồi nghĩ tới, nếu như Ngụy Kiến Vĩ hy vọng cô theo quân, có đi hay không còn không thể chỉ xem ý tứ của cô mà cũng phải cân nhắc tới Ngụy Viễn Hàng, đứa nhỏ lớn bên cạnh ba mình sẽ có lợi hơn trong việc bồi dưỡng tính cách, thậm chí là cuộc sống sau này.
Cuối cùng cô chỉ nói: "Việc này phải hỏi Kiến Vĩ."
"Hỏi chắc chắn là phải hỏi, một lát về mẹ sẽ nói với nó.
Mẹ là nghĩ, nếu con với Tiểu Hàng có thể đi, người một nhà có thể ở cùng nhau thì mỹ mãn tốt bao nhiêu, đỡ cho Kiến Vĩ cô đơn một mình, mình con nuôi con cũng cực khổ, còn Tiểu