Ngụy Viễn Hàng được cậu cho cái còi quả thực thích rất nhiều ngày, còn muốn Vương Xuân Hoa tìm cho cái dây thừng xỏ qua đeo trên cổ, lúc đi đường vung qua vung lại làm cho thằng bé hưng phấn cực kỳ.
"Mẹ, Diễm Diễm muốn cái còi của con, con mới không cho cậu ấy.
"
Hà Hiểu Vân đang dọn phòng, Ngụy Viễn Hàng ngồi trên giường đung đưa chân ngắn, chơi với cái còi yêu dấu của mình.
Cô thu dọn đồ trên bàn qua một bên, lấy khăn ướt lau mặt bàn: "Không muốn cho thì cũng đừng cả ngày khoe khoang trước mặt người ta, ngày nào bị Diễm Diễm lấy mất thì mẹ cũng không giúp con lấy về đâu.
"
Ngụy Viễn Hàng nghe xong thì thẳng lưng ưỡn ngực, cái bụng nhỏ mập mạp nâng lên hạ xuống, "Diễm Diễm không lấy được, cậu ấy đánh không lại con!"
"Đánh nhau với con gái, con cũng thật giỏi.
" Hà Hiểu Vân cạn lời.
Tiểu Bàn Tử nghe vậy còn cảm thấy đắc chí.
Từ khi Ngụy Kiến Vĩ đi bàn đọc sách được Hà Hiểu Vân dùng, trừ mấy cuốn sách trên bàn thì còn có ống đựng bút làm bằng thân trúc, đựng bút chì và một chút đồ lặt vặt.
Cô đổ đồ bên trong ống đựng bút ra tính lau bụi bên trong thì bỗng thấy rơi ra một tấm hình, chính là tấm hình mấy ngày trước Ngụy Kiến Vĩ gửi về, cô không có chỗ để lại sợ một tấm hình nhỏ dễ lạc mất nên để trong ống bút, không nghĩ tới mới mấy ngày mà mình đã quên mất có việc này.
Cô lau khô tay sau đó cẩn thận cầm lấy một góc của tấm hình, suy tư có thể để ở đâu.
"Hiểu Vân, mẹ lục ra được mấy bộ đồ lúc trước của Kiến Hoa, con xem xem sửa lại có thể cho Tiểu Hàng mặc không?" Vương Xuân Hoa cầm quần áo đi tới.
Hà Hiểu Vân lấy lại tinh thần, vội nói: "Thằng bé có không ít đồ rồi, không bằng để lại cho đứa nhỏ trong bụng đại tẩu.
"
"Bà nội!" Ngụy Viễn Hàng giọng giòn tan.
"Ừ.
" Vương Xuân Hoa cười đáp lại, lại nói với Hà Hiểu Vân: "Mẹ vẫn còn, mà chờ đứa nhỏ đại tẩu con sinh ra thì không phải còn có quần áo lúc trước của Tiểu Hàng sao.
"
Trẻ nhỏ ở nông thông không chú ý nhiều như vậy, quanh năm suốt tháng có thể làm được một bộ đồ mới đã rất tốt, còn lại đều là mặc đồ cũ của anh chị đã mặc qua.
Vương Xuân Hoa đến gần, nhìn thấy bức ảnh trong tay cô, ồ lên một tiếng, "Đây là Kiến Vĩ?"
"Vâng.
" Hà Hiểu Vân đưa cho bà xem, "Lần trước gửi về, vẫn tìm không thấy chỗ để.
"
Cô lại không dám kẹp trong sách, sợ loại ảnh chưa được ép này thời gian lâu sẽ dính vào giấy.
Vương Xuân Hoa nhận lấy, nheo mắt nhìn một lát mới cười nói: "Còn rất ra dáng.
"
Ngụy Viễn Hàng vô cùng nhiều chuyện chạy tới, "Con cũng muốn xem, bà nội cho con xem với.
"
Vương Xuân Hoa cúi người xuống cho thằng bé xem cùng.
Hà Hiểu Vân sờ sờ đầu nó: "Lúc trước không phải con cũng xem rồi sao? Mẹ, tấm hình này cũng kẹp trong khung hình treo ở nhà chính đi?"
Trên tường trong nhà chính có một khung hình thủy tinh lớn, bên trong có hình chụp gia đình mấy năm trước chụp, còn có ảnh lúc kết hôn của Ngụy Kiến Quốc và Phùng Thu Nguyệt, Vương Xuân Hoa lúc này mới phát hiện ra, trong nhà chỉ có cháu trai và con dâu thứ là còn chưa có hình.
"Được đấy.
Trong nhà chúng ta còn chưa có hình con với Tiểu Hàng, không bằng mấy ngày nữa thời tiết mát mẻ thì hai đứa đi vào huyện chụp tấm hình, bảo đồng chí chụp hình rửa hai tấm, một tấm để ở nhà chính, một tấm gửi cho Kiến Vĩ, cũng cho nó có thể thường xuyên nhìn hai mẹ con, con thấy sao?"
"A?" Hà Hiểu Vân hơi chần chờ.
"Không cần lo lắng tiền, một lát mẹ cho con.
"
"Không cần không cần, con có tiền rồi mẹ.
" Hà Hiểu Vân vội nói, sợ Vương Xuân Hoa đòi trả tiền, gật đầu đáp: "Chờ ngày nào mát mẻ con mang Hàng Hàng đi một chuyến.
"
"Hay quá hay quá, đi chơi!" Tiểu Bàn Tử căn bản không nghe rõ hai người đang nói cái gì, chỉ nghe thấy sẽ ra ngoài liền reo hò vui sướng.
Hà Hiểu Vân buồn cười chỉ vào trán thằng bé: "Con ngồi cầu cho có thời tiết tốt đi.
"
Bởi vì một câu của cô mà Ngụy Viễn Hàng mỗi ngày đều mong mỏi, mong tới cổ sắp dài ra thì rốt cuộc mới có một ngày nhiều mây mát mẻ.
Hà Hiểu Vân thay quần áo mới cho đứa nhỏ, mình cũng tìm trong tủ quần áo ra một cái áo sáng màu có họa tiết hoa nhỏ không hay mặc, phối với một cái quần màu tối, về phần giày cô đắn đo một hồi nhưng vẫn là không mang đôi giày da Ngụy Kiến Vĩ tặng, bởi vì thật sự không hợp.
Hai mẹ con ra khỏi phòng,