"Ba!" Ngụy Kiến Vĩ mới xuất hiện ở cửa ra vào thì Ngụy Viễn Hàng đã nhìn thấy anh.
Hà Hiểu Vân đang dọn đồ ăn lên bàn, thấy anh về thì nói: "Anh về rồi sao, rửa tay ăn cơm thôi."
Vừa nói xong thì trong lòng cô liền 囧, sao nghe qua lại giống vợ chồng già quá vậy? Vốn định hỏi anh buổi sáng làm việc thế nào, giờ thì cũng nuốt lại vào trong bụng, không hỏi nữa, hỏi ra lại càng giống hơn mất.
Cô không hỏi nhưng Ngụy Kiến Vĩ hỏi: "Chợ bên này náo nhiệt không?"
"Náo nhiệt, lớn hơn trong huyện chúng ta rất nhiều."
Ngụy Viễn Hàng không kịp chờ đợi nói: "Con thấy thật nhiều thật nhiều xe, còn có người nhiều ơi là nhiều, nhiều ơi là nhiều...".
"Đừng nhiều nữa, ngồi xuống ăn cơm." Hà Hiểu Vân nhấn thằng bé ngồi xuống ghế, đeo cái yếm lên tránh cho nó ăn vung vãi đồ ăn khắp nơi.
Ngụy Kiến Vĩ rửa tay xong cũng ngồi xuống, "Qua mấy ngày có thời gian thì chúng ta cùng đi."
"Anh có việc thì cứ làm đi, có thời gian rồi nói, dù sao bọn em đều rảnh rỗi." Hà Hiểu Vân nói.
Cô gắp cho Ngụy Viễn Hàng miếng thịt, đứa nhỏ hít một hơi, lời nịnh nọt há miệng là bay ra: "Thịt mẹ nấu thật là ngon."
"Ít nhất ăn xong hẵng nói câu này thì mẹ còn tin con." Hà Hiểu Vân buồn cười.
"A...oàm..." Ngụy Viễn Hàng há miệng ăn thịt, vừa ăn vừa thỏa mãn lắc lư đầu nhỏ, miệng còn không rảnh rỗi: "Thật là ngon, đúng không ba?"
"Quả thật rất ngon." Ngụy Kiến Vĩ gật đầu đồng ý, còn nhìn cô nói: "Vất vả em."
Hà Hiểu Vân nghe không được tự nhiên, cầm tiền của người ta, thay người ta nấu cơm, nói vất vả cái gì chứ, thật là.
Cô nói: "Nhanh ăn đi, một lát là nguội mất."
Ăn cơm xong Ngụy Kiến Vĩ lại trở về doanh khu, Hà Hiểu Vân rửa bát đũa, xong việc nhà mới phát hiện Ngụy Viễn Hàng không biết khi nào thì ghé vào bên giường ngủ thiếp đi, khó trách nãy giờ không có động tĩnh.
Cô ôm đứa nhỏ vào giường thu xếp tốt, lại đi giặt quần áo hôm qua thay ra, sau đó nhìn quanh phòng, thấy không còn gì để làm nữa thì lấy sách ra, ngồi vào bàn chăm chú đọc sách.
Gần đây bận rộn nên việc ôn tập bỏ bê không ít, buổi sáng đi chợ thấy tiệm sách mà Ngụy Kiến Vĩ nói tới, lớn hơn trong huyện rất nhiều, cô tính đợi sách của mình xem xong thì đi xem xem, còn phải mua mấy cuốn sổ để ghi chép.
Sau buổi trưa khu nhà vô cùng yên tĩnh, lúc đầu còn có thể nghe thấy tiếng Hứa Lan Hương thúc giục Vương Đức Vinh ngủ trưa, đứa bé kia ì èo không muốn ngủ, không bao lâu thì không có động tĩnh gì nữa, hẳn là bị mẹ mình bắt ép đi ngủ rồi.
Hà Hiểu Vân nghe thấy, nghĩ tới Tiểu Bàn Tử có khi cũng có tình huống tương tự, khóe môi bất giác mỉm cười.
Ngày mùa thu thời tiết mát mẻ dễ chịu, thoáng chớp mắt mà non nửa buổi chiều đi qua, Hà Hiểu Vân đắm chìm trong trong sách, cho tới khi Ngụy Viễn Hàng tỉnh lại mới phát giác thời gian trôi qua.
"Mẹ, con hơi nhớ bà nội..." đứa nhỏ vừa tỉnh ngủ, nằm ở trên giường chơi với chăn nhỏ của mình, nói chuyện mang theo giọng mũi, giọng nói non nớt: "Còn có ông nội, bác cả, bác gái, chú út..."
Thằng bé đếm từng người từng người trong nhà, kể cả ông ngoại bà ngoại Diễm Diễm cũng đều đếm một lượt, cuối cùng nghiêng đầu ngẫm nghĩ lại thêm một câu: "Còn có em gái nữa, không biết em đã lớn chưa."
Hà Hiểu Vân nghe xong không khỏi vỗ đầu, cô đã quên mất, hẳn là phải viết thư báo bình an về nhà.
Cô lập tức lấy giấy bút ra, nói: "Mẹ cũng nhớ bọn họ, lại đây nào, mẹ với con cùng viết thư gửi về nhà."
Thư viết được một nửa thì nghe thấy tiếng nhà khác nấu cơm truyền đến, cô đứng dậy nấu cơm.
Thịt cá buổi trưa vẫn còn, một lát hâm nóng là được, giờ chỉ cần xào rau mới là xong.
Sau khi xong xuôi cô lại ôm đứa nhỏ tiếp tục viết.
Tới gần chạng vạng tối, người đi học đi làm lần lượt về nhà, khu nhà trở nên náo nhiệt.
Ngụy Kiến Vĩ nói tạm biệt với người đi cùng mình, bước vào nhà, mùi thơm của thức ăn bay vào mũi, hai mẹ con ngồi trước bàn, vùi đầu không biết đang viết gì, ánh trời chiều le lói chiếu vào hai người, ánh sáng vàng nhạt hiện ra mấy phần dịu dàng.
"...!Thủ đô thật là lớn, có thật nhiều thật nhiều xe, người cũng nhiều ơi là nhiều..." Hà Hiểu Vân vừa viết vừa đọc, Ngụy Viễn Hàng thì nghiêng đầu, cố gắng nghĩ xem còn muốn nói gì với ông nội bà nội.
Hai người cũng không phát hiện anh đã về, Ngụy Kiến Vĩ tới