Buổi chiều, cô và Ngụy Kiến Vĩ mang theo Ngụy Viễn Hàng về nhà ngoại.
Bây giờ thời tiết mát mẻ, mặt trời nấp sau tầng mây mỏng, gió nhẹ thổi qua mặt, thoải mái dễ chịu.
Đứa nhỏ chạy tung tăng ở đằng trước, hai người song song đi ở phía sau.
Hà Hiểu Vân vừa đi vừa nhìn xung quanh, rất cảm khái nói: "Cũng chỉ mới đi nửa năm mà sao cảm giác như là rất lâu rồi vậy."
"Ở bên ngoài nhớ nhà sao?" Ngụy Kiến Vĩ hỏi.
"Cũng còn được," Hà Hiểu Vân nói, "Anh thì sao? Thím Trương nói anh mười mấy tuổi đã đi bộ đội, một năm chỉ về một lần, anh có nhớ nhà không?"
Ngụy Kiến Vĩ nghĩ nghĩ, nói: "Hai năm đầu có hơi nhớ, sau này thì tốt rồi."
Hà Hiểu Vân cười chọc anh: "Anh sẽ không giống Tiểu Bàn Tử đó chứ, tự cho mình là nam tử hán nên không thể nhớ nhà, cho nên chết sĩ diện chịu đựng đi?"
Ngụy Kiến Vĩ nhìn cô, cong khóe môi nói: "Em và con đều ở bên cạnh, còn phải nhớ nhà sao?"
"Anh là đang tránh nặng tìm nhẹ." Hà Hiểu Vân bĩu môi, cô với đứa nhỏ cũng mới chỉ ở bộ đội nửa năm, còn hơn mười năm trước kia thì sao?
Nhưng mà coi như anh biết nói chuyện nên cô cũng buông tha đề tài này, chuyển chủ đề: "Mẹ rất lo lắng Kiến Hoa, sợ cậu ấy đi mới mấy kẻ chơi bời lêu lổng rồi học cái xấu.
Anh cũng biết cậu ấy có người thích rồi đi?"
Ngụy Kiến Vĩ hơi nhíu mày, Hà Hiểu Vân lại nói: "Thật ra em thấy mẹ cũng hơi vội, nếu như Kiến Hoa với cô gái cậu ấy thích thật sự có duyên, vậy trong nhà còn muốn cậu ấy xem mắt cô gái khác thì đối với ba người họ đều không thỏa.
Nhưng bản thân Kiến Hoa không chịu nói, chúng ta cũng không rõ mỗi ngày cậu ấy đi ra ngoài là đi tìm cô gái đó hay là tìm những tên côn đồ kia.
Hai người là anh em cũng dễ nói chuyện, anh nói với cậu ấy thử xem."
Ngụy Kiến Vĩ nghe xong thì trong lòng đã có suy tính, gật đầu, ngoài miệng lại nói: "Quan hệ của em với Kiến Hoa rất tốt?"
Hà Hiểu Vân nghe lời này sao có gì là lạ, quay đầu nhìn anh, đưa tay liền đánh anh, "Anh sao đó? Giọng điệu khó chịu."
Ngụy Kiến Vĩ bắt lấy tay của cô, nắm lấy trong lòng bàn tay, biểu hiện trên mặt cố ý nghiêm túc: "Em quan tâm nó như vậy anh không vui."
Hà Hiểu Vân bật cười, khoa trương khịt khịt mũi: "Ai da, hủ giấm nhà ai bể mà sao nghe chua như vậy nhỉ?"
Trong mắt Ngụy Kiến Vĩ cũng có ý cười, nhưng vẫn nói: "Sao? Anh không thể không vui sao?"
"Anh còn không biết ngại mà nói," Hà Hiểu Vân chọc chọc ngực anh, "Em nghe còn đỏ mặt thay anh đó."
Cô còn định nói tiếp để giễu cợt anh, lại nghe thấy tiếng Ngụy Viễn Hàng cách đó không xa gọi hai bọn họ đi nhanh lên, ở đối diện cũng có mấy người đi tới, cô không muốn để người ta xem náo nhiệt nên đành tạm thời bỏ qua cho anh.
Đi tới ngoài cổng Hà gia, còn chưa đi vào thì Hà Hiểu Vân đã nghe thấy tiếng Hà Hiểu Phân, cô bước vào cửa vui vẻ nói: "Ba, mẹ, con về rồi, chị hôm nay cũng ở đây sao?"
"Biết hôm nay em về nên cố ý chờ em." Hà Hiểu Phân nói.
Ba người vừa vào cửa thì đã bị Lý Nguyệt Quế lôi kéo nhìn một lúc, lúc thì nói Ngụy Viễn Hàng cao hơn, lúc nói Hà Hiểu Vân gầy, ngay cả Ngụy Kiến Vĩ cũng bị bà nói rám đen.
Hà Đại Chí ngồi bên cạnh bàn gõ cái tẩu, thấy Lý Nguyệt Quế đứng đó lải nhải thì nói: "Đừng nói nữa, để Hiểu Vân với con rể ngồi xuống trước đã."
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
"Cần ông nói sao." Lý Nguyệt Quế hừ ông một cái.
Bà ôm Ngụy Viễn Hàng một hồi rồi định đi vào bếp nấu điểm tâm, bị Hà Hiểu Vân nói hết lời rằng bọn họ vừa ăn cơm trưa thì mới tạm thời ngăn bà lại được.
Ngụy Kiến Vĩ ngồi nói chuyện với ba vợ, còn ba mẹ con các cô thì ngồi một bên khác, Ngụy Viễn Hàng chơi với con gái nhỏ Hà Hiểu Phân dẫn theo.
Hà Hiểu Vân lấy quà ra, cho Lý Nguyệt Quế cũng là một tấm vải, Hà Hiểu Phân thì là một cái khăn lụa.
Lý Nguyệt Quế lắc đầu liên tục, không đồng ý nói: "Cho nên nói mấy đứa còn trẻ không biết tiết kiệm, mẹ đã lớn tuổi vậy rồi cần gì quần áo mới, còn mua vải đẹp như thế.
Còn nữa, mua cho chị con cái gì đây, mỏng như giấy vậy, mang cũng không ấm, tiền đều tiêu bậy bạ."
Hà Hiểu Vân còn chưa nói gì thì Hà Hiểu Phân đã nói: "Hiểu Vân mua cũng đã mua, mẹ nhận là được.
Rõ ràng trong lòng vui mà ngoài miệng thì cứ nói như vậy, nếu mẹ thật sự không muốn thì đưa con."
Nói xong thì đưa tay muốn lấy, Lý Nguyệt Quế đẩy tay cô ra, "Ra ra ra, con cũng có rồi, đây là Hiểu Vân mua cho mẹ, ai cũng không được lấy."
Hà Hiểu Phân cười nói: "Sớm nói như vậy không phải tốt rồi sao."
Lý Nguyệt Quế tức giận trừng cô một cái, nhìn nhìn về phía Ngụy Kiến Vĩ và Hà Đại Chí, xác định bọn họ không nghe thấy thì mới kéo tay Hà Hiểu Vân nhỏ giọng hỏi: "Con mua mấy cái này Kiến Vĩ với mẹ chồng con không nói gì chứ?"
Hà Hiểu Vân biết bà lo lắng, cười nói: "Không sao, bọn họ đều biết.
Lúc đó con nói muốn mua chút đồ cho người nhà Kiến Vĩ còn nói con đừng quên mẹ với ba."
"Vậy là tốt rồi, mẹ thấy Kiến Vĩ cũng không giống là người xét nét.
Ở ngoài ăn có quen không? Gầy đi nhiều, nhìn cổ tay này, mảnh như cây trúc vậy." Lý Nguyệt Quế cầm lấy cổ tay cô nắm nắm, trong lời nói không nén được sự đau lòng.
Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ nói: "Thật sự không ốm, tay con vẫn như vậy, thịt đều treo trên mặt đâu."
"Nào có thịt? Trên mặt cũng không có thịt." Lý Nguyệt Quế nói, lại hỏi cô rất nhiều thứ.
Chờ mẹ con ba người tâm sự xong thì mặt trời đã sắp ngã về tây, Lý Nguyệt Quế nhìn nhìn sắc trời, đi vào bếp làm điểm tâm cho bọn họ, lúc này thì ai khuyên cũng không được.
Hà Hiểu Vân hôm nay chỉ dẫn theo con gái nhỏ về, Hà Hiểu Vân chơi với cháu gái một hồi, nói: "Con gái của anh Kiến Vĩ giờ hơn bảy tháng, vừa có thể ngồi vững, trắng trắng mập mập, vô cùng dễ thương.
Vẫn là con gái tốt, lớn cũng không nghịch ngợm như con trai."
Hà Hiểu Phân nghe vậy thì nói: "Đã thích như vậy thì em với Kiến Vĩ sinh đứa nữa thôi, dù sao Tiểu Hàng giờ cũng lớn, không cần mỗi ngày trông nom, tiền lương Kiến Vĩ cũng nuôi nổi, mà em lại rảnh rỗi."
Hà Hiểu Vân nghe mà trong lòng lộp bộp, lắc đầu lia lịa, cười khan nói: "Nói sau đi."
Hà Hiểu Phân liếc cô một cái, nhưng cũng nói sang chuyện khác.
Hà Hiểu Vân nói chuyện với bọn họ nhưng thực tế đã có chút mất tập trung.
Lúc trước Lý Nguyệt Quế cũng đã nói cô sinh thêm đứa nữa, dù sao thời này thì sinh một đứa là quá ít.
Dù là Vương Xuân Hoa ngoài miệng không nói nhưng trong lòng chắc chắn cũng muốn nhiều con nhiều cháu.
Hà Hiểu Vân đối với chuyện sinh con hơi sợ, sinh đau như vậy, mà điều kiện khám chữa bệnh thời này lại không tốt lắm, rất nhiều người đều là sinh ở nhà, được bà đỡ đỡ đẻ, sau này thường sẽ lưu lại rất nhiều bệnh phụ khoa.
Cái này còn không phải