Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 1


trước sau

Edit: Nấm

Beta: Lem, Nấm

"Mẹ, mẹ không cần bảo bảo nữa sao?"

Tiếng khóc nãi thanh nãi khí của trẻ con vang lên không ngừng bên tai Diệp Phạm.

Diệp Phạm khó khăn mở to mắt, trong phút chốc không rõ mình đang ở nơi nào.

"Mẹ!"

Đôi tay nho nhỏ mềm mại lay nhẹ cánh tay cô, khóc đến thở không ra hơi.

Là đang gọi cô sao?

Diệp Phạm quay đầu nhìn phía bên trái của mình, lập tức thấy một đứa bé tầm hai, ba tuổi đang chăm chú nhìn cô.

Đứa bé bẹp bẹp miệng nhỏ, trên mặt đầy nước mắt, đôi mắt vì khóc mà đỏ bừng cả lên.

"Mẹ, ôm, muốn ôm." Bảo bảo mềm mại mở miệng, đáy mắt tràn đầy chờ mong.

Bé ghé vào mép giường, đôi mắt đen nhánh tròn xoe nhìn Diệp Phạm tha thiết. Bảo bảo dang tay ra, chân đạp đất, nhảy lên giường, mắt nai con khẩn thiết cầu Diệp Phạm ôm bé.

Diệp Phạm vô thức ngồi dậy, bế bảo bảo lên. Bảo bảo dường như còn rất sợ hãi. Lúc Diệp Phạm ôm lấy bé, bé lập tức vòng tay ôm chặt Diệp Phạm.

Chắc là vừa rồi khóc lâu quá, nên hiện tại bảo bảo vẫn chưa dừng được mà nhỏ giọng thút thít.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bảo bảo nấc nhỏ một tiếng, rụt rụt bả vai, nhưng đôi tay mum múp đầy thịt vẫn thủy chung vòng qua eo Diệp Phạm không chịu dời ra, như sợ Diệp Phạm lại giống như vừa nãy, nằm trên giường không có phản ứng.

Thân thể nho nhỏ mềm như bông núp trong lồng ngực, Diệp Phạm trong nháy mắt liền cứng đờ cả người, không biết làm sao cho tốt.

Cô chưa từng có mang thai chứ nói gì có đứa con trai, không biết nên đối đãi như thế nào với đứa bé không phải con mình.

Diệp Phạm chỉ biết cẩn thận mà ôm, tựa như sợ làm bảo bảo bị thương.

Có lẽ vì Diệp Phạm đã tỉnh, trong lồng ngực, bảo bảo dần dần yên tĩnh trở lại.

Diệp Phạm thừa dịp này, bắt đầu đánh giá cách bài trí trong căn phòng.

Chuỗi ký ức xa lạ ùa vào trong đầu cô.

Cô xuyên vào một tiểu thuyết gọi là "Thiên kim thật giả", trong truyện có một nữ phụ pháo hôi cùng họ cùng tên với cô. Nữ phụ vốn là thiên kim tiểu thư của Đường gia.

Đường gia nhà lớn nghiệp lớn, là đại tài phiệt tiếng tăm lừng lẫy.

Nhiếp Vi Như vẫn luôn yêu thầm Đường tiên sinh, bà ta rất ghen ghét Đường phu nhân. Vì vậy khi Đường phu nhân sinh con, bà ta lập tức đem hai đứa nhỏ đánh tráo, chính là nguyên chủ và nữ chính Đường Cẩm.

Từ đó trở đi, thiên kim chân chính là nguyên chủ lưu lạc bên ngoài, ở cô nhi viện mà lớn lên, chịu rất nhiều cực khổ và sỉ nhục, còn cái tên giả mạo thiên kim Đường Cẩm kia lại hưởng thụ lấy tất cả vinh hoa phú quý.

Về sau nguyên chủ tiến vào giới giải trí. Giới giải trí chính là nơi ngư long hỗn tạp(1), nguyên chủ lại cực kỳ xinh đẹp, trong giới không ít người ngấp nghé muốn thưởng thức mỹ mạo của cô ấy. Huống hồ nguyên chủ chỉ là diễn viên quần chúng chúng không có danh tiếng gì, cũng không có quan hệ rộng hay chỗ chống lưng nên bị ức hiếp thế nào cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

(1)Ngư long hỗn tạp: người tốt người xấu lẫn lộn, không rõ thật giả

Những người kia thấy nguyên chủ một thân một mình thì tâm tư xấu xa nổi lên. Nhưng kế hoạch xuất hiện sơ xuất, nguyên chủ không bị đưa lên giường ông lớn mà lại cùng ảnh đế Hạ Hàn phát sinh quan hệ.

Kết quả, nguyên chủ sinh ra một đứa con trai, Hạ Hàn đối với việc này lại hoàn toàn không biết chút nào.

Sau khi chuyện này xảy ra, nguyên chủ vẫn cố chấp ở lại giới giải trí. Cô ấy một mình mang theo con trai, trở thành diễn viên đóng thế cho tiểu hoa Đường Cẩm. Khi còn bé bởi vì một sự việc mà Đường Cẩm phát hiện được thân phận thực sự của mình, cô ta cũng hiểu được cô ta không phải con ruột của Đường gia.

Sau đó cô ta tình cờ gặp được nguyên chủ, nổi lên nghi ngờ, sau khi xác định thân phận thực sự của nguyên chủ, Đường Cẩm lợi dụng thế lực Đường gia khắp nơi chèn ép nguyên chủ, khiến cho cuộc sống của nguyên chủ ngày càng chật vật, khó sống.

Con trai nguyên chủ từ nhỏ đã thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường khác, sau khi lớn lên, cậu trở thành nhân vật phản diện có IQ cao.

Bởi vì tuổi thơ trải qua không mấy tốt đẹp nên tính cách của cậu cũng trở nên vặn vẹo. Cậu phạm tội khắp nơi trên thế giới, cảnh sát cũng biết rõ phạm nhân là cậu nhưng không tìm được bất cứ manh mối hay dấu vết nào để kết tội.

Thời điểm trước khi xuyên qua, cha mẹ Diệp Phạm đều mất từ nhỏ. May sao cô có thiên phú về âm nhạc, được nhiều người có lòng giúp đỡ lên học viện âm nhạc, trở thành một nhạc sĩ trẻ.

Diệp Phạm bởi vì sáng tác một bài hát, thức đêm vài ngày, bài hát còn chưa có hoàn thành, cô đã xuyên qua thế giới này rồi.

Hiện tại, Diệp Phạm xuyên qua cũng không tính là quá muộn, Đường Cẩm còn chưa phát hiện ra thân phận nguyên chủ, mà sự việc Đường Cẩm muốn hãm hại Diệp Phạm cô cũng không để cho nó có khả năng xảy ra.

Đến lúc này, Diệp Phạm mới bắt đầu nhìn bảo bảo trong lồng ngực, bé có cái tên là Diệp Đạc, nhũ danh gọi là Đô Đô.

Tay bảo bảo vòng quanh cổ cô, cánh tay ngắn múp míp giống như từng đoạn củ sen tươi mới.

Khuôn mặt bé nhỏ mập mạp, có thể vì điểm này mới lấy nhũ danh là Đô Đô.

Diệp Phạm chưa từng có con, nhìn qua chân tay luống cuống.

Cô cúi đầu, vừa đúng lúc đối diện với một đôi mắt to tròn đầy sương mù.

Con ngươi đen nhánh sạch sẽ, phản chiếu khuôn mặt Diệp Phạm.

"Mẹ." Tiểu Đô Đô không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Phạm.

Lúc nãy Diệp Phạm nằm trên giường không nhúc nhích, dọa sợ bé. Cho nên khi Diệp Phạm tỉnh lại, bé chỉ muốn ỷ lại trong lồng ngực Diệp Phạm.

Diệp Phạm chưa từng nuôi con nhưng nhìn thấy một đứa bé đáng yêu như vậy, tâm ngay tức thì hóa thành một vũng nước.

Cô nhìn làn da trắng nõn của tiểu Đô Đô, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo, đầu ngón tay truyền đến thịt thịt cảm xúc.

Diệp Phạm ôm lấy mặt Đô Đô, tâm đều mềm: " Sao mà con lại đáng yêu như vậy chứ~."

Thời khắc Diệp Phạm chủ động ôm lấy Đô Đô, bé có chút thụ sủng nhược kinh(2), mẹ đột nhiên trở nên thật dịu dàng.

(2)Thụ sủng nhược kinh: bất ngờ được yêu thương sinh ra lo sợ

Bởi vì đứa bé này không phải nguyên chủ mong muốn sinh ra, cho nên cô ấy đối với bé thái độ không thể nói là kém nhưng tuyệt đối không đủ quan tâm săn sóc. Không nóng không lạnh, lãnh đạm, thậm chí có chút xa cách.

Nghĩ vậy, Diệp Phạm không khỏi đau lòng ôm chặt Đô Đô.

Đô Đô đột nhiên chậm rãi rút tay trở về, Diệp Phạm đang muốn hỏi nguyên nhân.

Đô Đô chớp đôi mắt tròn xoe, dăng kín một tầng sương mù.

"Mẹ, xi xi." (ý là bé muốn đi tiểu tiện)

Người Diệp Phạm phút chốc cứng đờ, đưa tay nâng mông bé một chút.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quả nhiên nặng trĩu.

Xem ra muốn làm mẹ, đầu tiên phải biết thay tã.

Diệp Phạm ôm con trai xuống giường, đứa bé
trọng lượng không nhẹ, Diệp Phạm ôm bé đi lấy tã.

Cô dựa vào ký ức nguyên chủ, tìm được chỗ để tã giấy.

Đô Đô đã hai tuổi nhưng bởi vì nguyên chủ vẫn luôn bỏ qua bé, cho nên bé không thể không có tã. Ban ngày, bảo mẫu sẽ chăm sóc Đô Đô, những lúc bảo mẫu không ở đây, nguyên chủ dứt khoát cho bé dùng tã giấy.

"Tốt, chúng ta đi thay tã." Trước tiên Diệp Phạm đặt một tấm vải trải lên ghế sô pha. Sau đó cô đặt bảo bảo ngồi xuống.

Diệp Phạm lúc nói thì thật dễ dàng nhưng khi bắt đầu đã rơi vào khó khăn.

Diệp Phạm xé giấy đóng mở, lật qua lật lại nhìn đến rất lâu mới xác định được đâu là mặt trái của tã giấy.

Cô lót tã mới dưới mông bảo bảo nhưng động tác tiếp theo cũng chẳng thuận lợi gì cho lắm.

Băng dán cố định nhìn rất lỏng lẻo, lung lay như sắp rớt tới nơi.

Diệp Phạm thấp giọng nói: "Sao lại thay không đúng?"

Bình thường đều là bảo mẫu thay giúp, Diệp Phạm một chút kinh nghiệm cũng không có.

"Làm như vậy nè." Đô Đô nãi thanh nãi khí dạy Diệp Phạm.

Bé đưa tay đem băng dán đằng sau về phía trước dính một chút liền xong.

Diệp Phạm trong phút chốc đỏ bừng mặt, cô sống lâu như vậy lần đầu tiên thấy xấu hổ không chịu được.

Đô Đô thấy Diệp Phạm không trả lời, lại hỏi lại lần nữa: "Mẹ, mẹ hiểu chưa."

Lần đầu lạ, lần sau quen, Diệp Phạm cuối cùng cũng thuận lợi thay xong tã.

Diệp Phạm kẹp Đô Đô dưới nách, bế bé lên. Cô hôn lên mặt Đô Đô cười nói: "Cảm ơn bảo bảo đã dạy mẹ."

Diệp Phạm mang đến cho Đô Đô kinh hỉ(3) quá lớn, ngày thường cô căn bản sẽ không thể thân cận với bé như vậy.

Tuy nhiên, ngày hôm nay lại liên tiếp phá lệ hai lần. Đô Đô vô cùng thỏa mãn cọ mặt Diệp Phạm, tâm tình vui sướng.

(3)Kinh hỉ: kinh ngạc+vui mừng

Lúc này, di động đột ngột vang lên, Đô Đô chỉ chỉ nơi tiếng chuông truyền đến.

"Mẹ, allo" (ý là bảo DP nghe máy)

Đô Đô làm hành động giơ tay áp vào tai, trước kia bé đã nhìn thấy người khác làm như thế, liền học được điệu bộ.

Diệp Phạm thuận tiện hôn nhẹ lên mặt mập phì thịt của bảo bảo một phen.

Trên người bé mang theo mùi sữa nhàn nhạt, nho nhỏ mềm mại.

Diệp Phạm không tiếc lời khen ngợi: "Đô Đô thật thông minh."

Tiểu mập mạp nghe hiểu được Diệp Phạm khen bé, xấu hổ nhấp miệng cười, lộ ra má lúm đồng tiền dễ thương.

Diệp Phạm đặt Đô Đô ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại từ trong túi xách.

Nhìn vào cái tên hiện trên màn hình điện thoại, mặt mày Diệp Phạm tối dần đi.

Cùng Đô Đô ở chung, cô suýt nữa thì quên mất một sự việc.

Trước khi nguyên chủ cùng ảnh đế Hạ Hàn phát sinh quan hệ, nguyên chủ đã đồng ý ký hợp đồng làm diễn viên đóng thế cho tiểu hoa Đường Cẩm.

Đường Cẩm trong kịch bản diễn cảnh thân mật, cảnh đùa giỡn các loại đều là để Diệp Phạm diễn thay hoàn toàn.

Hạ Hàn...

Diệp Phạm trầm mặc suy nghĩ, cô không muốn cùng người đó diễn kịch. Dù sao ảnh đế cùng nguyên chủ có quan hệ phức tạp, hai người họ còn có đứa con trai hai tuổi.

Ảnh đế đó với cô mà nói cũng chỉ là người xa lạ, cô chỉ cần thuận theo tự nhiên sống tốt cuộc sống của chính mình.

Diệp Phạm do dự một chút, rồi nhanh chóng nghe điện thoại: "Anh Triệu."

Triệu Bình là người phụ trách đoàn phim, anh ta đến thông báo cho Diệp Phạm một tiếng.

"Ngày mai cô có lịch trình, yêu cầu là giúp Đường Cẩm quay một đoạn diễn, nhớ kĩ đừng có đến muộn."

Diệp Phạm nhíu nhíu mày "Thật xin lỗi, anh Triệu, trong nhà tôi có một số việc, có thể không diễn cảnh này được không?"

Triệu Bình giật mình: "Ngày mai phải bắt đầu quay luôn, tôi biết đi đâu tìm người khác đóng thế đây. "

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Bình và Diệp Phạm đã từng tiếp xúc qua, cũng biết cô là người không thích nói chuyện, rất yên tĩnh, sẽ không tùy tiện đưa ra yêu cầu như vậy.

Triệu Bình thấm thía nói: "Đoạn diễn này rất quan trọng, cô vẫn nên điều chỉnh trạng thái của chính mình thật tốt đi, không nên làm chậm tiến độ của đoàn phim. Hơn nữa, cô đã cùng đoàn phim ký hợp đồng, nếu cô làm trái cam kết thì phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng không nhỏ đâu."

Quả thật đây chính là điều khiến Diệp Phạm đau đầu nhất, nếu bây giờ mà cô có tiền tiết kiệm, ngay lập tức có thể trực tiếp trả được phí bồi thường vi phạm hợp đồng nhưng sự thật không cho phép cô làm như vậy.

Nguyên chủ ở giới giải trí làm diễn viên quần chúng nhiều lần mới được trở thành người đóng thế, dành dụm được bao nhiêu tiền đều để trả tiền mua cái phòng nhỏ đang ở bây giờ. Huống hồ nguyên chủ còn để lại mấy chục cái khoản nợ dùng để mua nhà phải trả.

Coi như cô có bán đi cái phòng nhỏ này cũng không đủ tiền bồi thường nổi phí vi phạm hợp đồng. Cô cũng không muốn ôm con trai lưu lạc đầu đường.

Diệp Phạm cắn chặt răng đáp ứng: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phạm khẽ thở dài một hơi.

Vừa quay đầu, cô đã đối mặt với đôi mắt trong suốt tinh khiết của bảo bảo. Vừa rồi khi cô nghe điện thoại, Đô Đô rất ngoan ngoãn ngồi chờ, không hề làm phiền cô nói chuyện.

Chờ Diệp Phạm cúp điện thoại xong, tiểu mập mạp gấp không chờ nổi mà vươn tay, cầu cô ôm một cái: "Mẹ, ôm."

Đôi mắt bé sáng lấp lánh như sao.

Diệp Phạm đè xuống phiền muộn trong lòng, bước nhanh đến bên ghế sô pha, ôm bảo bảo vào trong ngực. Nếu cô đã đi vào thế giới này, cô sẽ phụ trách chăm sóc bảo bảo.

"Bảo bảo yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt. "

Lời của editor:

Chương đầu tiên mị xin dành tặng cho Kyung_Ha_1102 người đã ủng hộ cho mình có động lực edit. Mong Kyung_Ha_1102 và tất cả độc giả đọc truyện này sẽ theo dõi và vote từng chương của bộ truyện. Cuối cùng mn thấy lỗi sai nào hay không vừa ý chỗ nào thì nhắn tin góp ý cho mk nhe. Yêu yêu ❤❤❤

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện