Ngày hôm nay, Diệp Lật về đến nhà, cô đang chuẩn bị đổi giày, lúc này, cô mơ hồ nghe được thanh âm của Nhiếp Vi Như, động tác liền dừng lại.
Diệp Lật ngẩng đầu nhìn sang, cửa phòng Nhiếp Vi Như mở ra một khe hở nho nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của mẹ cô.
Diệp Lật quỷ thần xui khiến đi tới, động tác rất nhẹ, đi đến cửa gian phòng Nhiếp Vi Như. Nhiếp Vi Như nghiêng người, điện thoại đặt ở bên tai.
Thanh âm của Nhiếp Vi Như mang theo một tia khẩn cầu: "Ngươi lại cho ta thêm mấy ngày thời gian, ta nhất định có thể kiếm thêm tiền."
Diệp Lật thấy kỳ quái, đồng thời trong lòng cũng có chút không thoải mái, mẹ của cô lúc nào lại có thái độ hèn mọn đối với người khác như thế.
Nhiếp Vi Như nói tiếp: "Ta cam đoan, trong ba ngày, nhất định sẽ cho ngươi 400 ngàn."
Một câu sau đó, triệt để làm cho Diệp Lật chấn động, lòng của cô như bị búa tạ đập vào.
Một giây sau, Nhiếp Vi Như mở miệng.
"Chỉ cần ngươi không nói với Giản Lan, Đường Cẩm là con gái ruột thịt của ta, ta cái gì cũng làm."
Diệp Lật mở to hai mắt, đáy mắt tràn đầy không thể tin. Cô nghe được cái gì?
Mẹ của cô lại nói, Đường Cẩm là chị ruột của cô? Chuyện này cũng quá bất hợp lý!
Sau đó, Nhiếp Vi Như lại nói thứ gì đó, nhưng Diệp Lật lại cái gì đều cũng nghe không được nữa.
Trong óc của cô lặp đi lặp lại một câu, rõ ràng đến cực điểm.
"Đường Cẩm là con gái ruột của Nhiếp Vi Như."
Mỗi chữ mỗi câu, sống động như thế nhắc nhở cô sự thật này. Diệp Lật lấy lại tinh thần, lập tức quay người, đi ra phía ngoài. Cô không thể để cho Nhiếp Vi Như biết, cô nghe được chuyện này.
Diệp Lật rón rén về tới gian phòng của mình.
Lúc này, Nhiếp Vi Như gọi xong điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. May mắn Trần Duyên đáp ứng mình, lại thêm mấy ngày thời gian để kiếm tiền, lúc này bà ta một khi góp đủ tiền, liền sẽ đem tiền đưa qua.
Nhiếp Vi Như rời phòng, bà ta tùy ý nhìn một cái, dĩ nhiên phát hiện ra Diệp Lật ở trong nhà.
Sắc mặt của bà ta lập tức trở nên cực kỳ nhợt nhạt.
Lúc bà ta về nhà, trông thấy giày của Diệp Lật không có để ở cửa ra vào, cũng xác định Diệp Lật không ở nhà, mới gọi điện thoại. Thế nhưng, bà ta vừa mới gọi điện thoại quá khẩn trương, lại không nghe thấy tiếng mở cửa.
Nhiếp Vi Như bối rối cực kỳ, bà ta thập phần lo lắng, Diệp Lật trở về lúc nào? Vừa rồi đoạn đối thoại kia, nó đến cùng nghe được bao nhiêu?
Nhiếp Vi Như đi đến cửa gian phòng của Diệp Lật, bà ta thử thăm dò hỏi một câu: "Diệp Lật, con trở về lúc nào?"
Diệp Lật làm bộ như đang lấy đồ để vào túi, kỳ thật tay đều có chút run rẩy. Diệp Lật giả bộ dáng vẻ không biết rõ tình hình: "Con vừa trở về, có chuyện gì không?"
Nhiếp Vi Như lại hỏi: "Con về nhà, cũng không cùng mẹ nói một tiếng." Bà ta một mực chú ý sắc mặt của Diệp Lật.
Diệp Lật đối diện với con mắt của Nhiếp Vi Như: "Con về nhà chính là muốn lấy chút đồ vật, lập tức sẽ đi ngay, cùng mẹ có cái gì tốt mà nói."
Diệp Lật vẫn như cũ dùng giọng điệu bình thường, kỳ thật cô khẩn trương cực kỳ. Nhiếp Vi Như không có phát hiện Diệp Lật có dị thường gì.
Nếu như Diệp Lật nghe được, phản ứng của nó không thể lại bình tĩnh như vậy. Nhiếp Vi Như triệt để yên tâm.
Diệp Lật cầm lấy túi, đi ra ngoài: "Không nói với mẹ nữa, con còn muốn tìm bạn học đi chơi."
Diệp Lật đóng cửa lại, bước chân của cô lập tức mềm nhũn ra, dựa vào trên cửa. Cô miễn cưỡng bình phục tâm tình, mới đi xuống lầu dưới.
Trái tim của Diệp Lật còn đang nhảy kịch liệt.
May mắn, cô lừa được mẹ của mình. Diệp Lật cũng không biết mình hiện tại nên đi nơi nào?
Phát sinh chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của Diệp Lật, dĩ nhiên là nghĩ đến Diệp Phạm. Cô chỉ biết, Diệp Phạm làm cho người khác tín nhiệm, cô cũng chỉ nguyện ý nói cho Diệp Phạm.
Diệp Lật bấm số điện thoại của Diệp Phạm, giọng cô có chút run rẩy: "Chị, bây giờ chị ở nơi nào?"
Diệp Phạm kinh ngạc khi nghe thấy giọng của Diệp Lật, cảm thấy thanh âm của cô ấy có chút kỳ quái.
Diệp Phạm mở miệng: "Tôi đang ở Ảnh Thị Thành."
Diệp Lật hít sâu một hơi: "Tôi hiện tại đi tìm chị, tôi có việc muốn cùng chị nói."
Diệp Lật cúp máy, lập tức kêu xe taxi, xe hướng Ảnh Thị Thành chạy tới. Diệp Lật đến Ảnh Thị Thành, Diệp Phạm đã đang chờ cô.
Diệp Lật vừa nhìn thấy Diệp Phạm, liền gọi một tiếng: "Chị." Thanh âm ẩn chứa tia hoảng hốt.
Diệp Phạm lập tức đoán được, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Cô lập tức mở miệng, thanh âm rất ôn hòa: "Diệp Lật, có chuyện gì, chúng ta lên trên xe trò chuyện."
Diệp Lật cũng rõ chuyện này mười phần trọng yếu, không tiện ở đây nói. Diệp Lật nhẹ gật đầu.
Diệp Phạm lại nhìn về phía trợ lý bên cạnh: "Cô giúp tôi mua một cốc cà phê nóng đi. Cảm ơn."
Hiện tại tình trạng của Diệp Lật không đúng lắm, thức uống nóng có thể giúp cho tâm tình của cô ấy ổn định lại một chút.
Một lát sau, trợ lý cầm cà phê nóng trở về, sau khi trợ lý rời đi, Diệp Phạm cùng Diệp Lật lên xe bảo mẫu.
Thanh âm của Diệp Phạm rất nhu hòa: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Diệp Phạm mơ hồ đã đoán được, có thể để cho Diệp Lật kinh hoảng như vậy, nhất định cùng Nhiếp Vi Như có quan hệ.
Diệp Lật cầm cà phê, tay lạnh như băng rốt cục có một chút nhiệt độ.
Diệp Lật nhìn về phía Diệp Phạm, mở miệng: "Chị, có một chuyện tôi một mực giấu diếm chị. Chị kỳ thật không phải chị ruột của tôi."
Diệp Lật khi còn bé đã biết được chuyện này, dưới sự chỉ dẫn của Nhiếp Vi Như, mới có thái độ kém đối với Diệp Phạm.
Diệp Phạm bình tĩnh nói: "Tôi biết."
Diệp Lật kinh ngạc nói: "Làm sao chị biết?"
Diệp Phạm: "Từ thái độ của Nhiếp Vi Như tôi liền nhìn ra, bà ấy một mực không có coi tôi là con gái ruột thịt mà đối đãi."
Diệp Lật có chút hổ thẹn: "Chị, thật xin lỗi, tôi trước kia không nên đối chị như vậy."
Diệp Lật ngay cả nói mấy câu thật xin lỗi, cô vẫn cảm thấy mình thật sự là quá xấu xa, bây giờ đối với Diệp Phạm biểu đạt áy náy.
Diệp Phạm lắc đầu: "Tôi biết cô không phải cố ý."
Diệp Lật tính tình không xấu, chỉ là bị Nhiếp Vi Như nuôi theo hướng sai lệch, nhưng là cô có thể chậm rãi đem Diệp Lật uốn nắn lại.
Diệp Lật nhớ tới mục đích hôm nay cô tới đây, sắc mặt lại tái đi: "Ngày hôm nay, tôi nghe được mẹ tôi cùng một người tại gọi điện thoại, bà ấy đột nhiên nhắc tới, Đường Cẩm là con gái ruột của bà ấy."
Diệp Phạm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, quả nhiên là chuyện này.
Diệp Lật tiếp tục nói: "Tôi trước kia chỉ cho là mẹ thích theo đuổi ngôi sao gì đó, Đường Cẩm là minh tinh mà bà ấy thích, nhưng tôi làm sao cũng không nghĩ đến..."
Diệp Lật thấy khiếp sợ lại vừa uất ức, khiếp sợ vì Đường Cẩm là chị ruột của cô, tức giận chính là vì Nhiếp Vi Như đối đãi với Đường Cẩm so với cô còn tốt hơn.
Thanh âm của Diệp Lật có chút đắng chát: "Trong mắt mẹ tôi, tôi căn bản là kém cỏi hơn so với Đường Cẩm."
Mắt sắt của Diệp Phạm khẽ nhúc nhích, ở trong mắt Nhiếp Vi Như, Diệp Lật là cô con gái lúc nào cũng có thể làm bạn ở bên cạnh, mà Đường Cẩm lại ở tại Đường gia, bà ta chỉ có thể thông qua TV nhìn thấy, đương nhiên thái độ sẽ đối với Diệp Lật kém hơn.
Diệp Lật cũng là người đáng thương.
Ánh mắt của Diệp Phạm rơi vào trên người Diệp Lật, thẳng thắn nói: "Diệp Lật, kỳ thật tôi đã sớm biết chuyện này."
Diệp Lật không có thắc mắc Diệp Phạm vì sao lại biết cái này, cô bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Diệp Lật nhìn thật lâu vào Diệp Phạm, cô hỏi một câu: "Nếu như Đường Cẩm là chị ruột của tôi, vậy chị chẳng phải là người của Đường gia sao?"
Diệp Lật không ngốc, tuổi tác của Diệp Phạm cùng Đường Cẩm không sai biệt lắm, nếu như Đường Cẩm là chị ruột của cô, nhưng Đường Cẩm vô duyên vô cớ biến thành người Đường gia, vậy Diệp Phạm thì sao?
Chẳng lẽ, Diệp Phạm cùng Đường Cẩm lúc vừa ra đời liền bị đánh tráo rồi?
Diệp Phạm nhìn chăm chú mắt của Diệp Lật, nói: "Đúng vậy."
Diệp Lật nắm chặt tay: "Như vậy Đường Cẩm không phải là đã cướp đi thân phận của chị sao?"
Diệp Phạm: "Cho nên, cô có nguyện ý hay không giúp tôi một chuyện?"
Diệp Lật liền vội vàng gật đầu: "Chị nói đi."
Cô cảm thấy Diệp Phạm thật sự là quá đáng thương, tự dưng lại bị cùng người nhà tách ra, nếu như cô là Diệp Phạm, đương nhiên cũng muốn trở lại Đường gia.
Diệp Phạm: "Trước đó cô cùng tôi nói qua, mẹ cô ở trong phòng có cất giấu đồ vật."
Diệp Phạm nói rõ mỗi chữ mỗi câu: "Qua mấy ngày nữa, cô tìm một lý do đẩy mẹ cô ra ngoài, đợi bà ấy rời đi, chúng ta đi lấy vật kia."
Băng ghi âm giấu ở chỗ nào, cô nhất định phải cầm tới.
Diệp Lật lập tức đáp ứng: "Được, tôi đáp ứng chị." Có thể trợ giúp Diệp Phạm, cô sẽ làm.
Diệp Lật còn nói thêm: "Không biết vì cái gì, sau khi biết Đường Cẩm là chị ruột của tôi, tôi hiện tại ngược lại còn ghét Đường Cẩm hơn."
Cô rốt cuộc hiểu ra, vì cái gì ngũ quan của cô cùng Đường Cẩm có chút tương tự, vì cái gì cô vẫn đối với Đường Cẩm có mang địch ý.
Hiện tại cô biết Đường Cẩm cùng cô rõ ràng là chị em ruột, Đường Cẩm lại sinh hoạt đến tốt như vậy, địch ý của cô đối với Đường Cẩm lại càng sâu hơn.
Diệp Phạm thấy rõ ghen ghét trong đáy mắt của Diệp Lật, cô suy tư một hồi, mở miệng: "Diệp Lật."
Diệp Lật nhìn Diệp Phạm, lắng nghe.
Diệp Phạm chậm rãi nói ra: "Đừng để chuyện này biến thành bức tường bao vây cô. Cô không nên cứ nghĩ mãi về chuyện này, như vậy sẽ chỉ vây khốn chính mình."
Lòng Nhiếp Vi Như đều chỉ nhớ tới Đường Cẩm, căn bản không dạy Diệp Lật. Nếu có người nói cho Diệp Lật, cách làm chính xác là cái gì, Diệp Lật sẽ trở nên tốt hơn.
Diệp Lật sửng sốt, không nói gì.
Diệp Phạm: "Cô chưa có nghĩ qua về sau muốn làm sao đi?"
Diệp Lật lắc đầu, cô vẫn luôn là đi một bước nhìn một bước.
Diệp Phạm: "Tôi cũng giống như cô, đều không có bất kỳ bối cảnh gì. Tại bất luận cái ngành nghề gì, bối cảnh tất nhiên trọng yếu, nhưng là cố gắng cùng chăm chỉ quan trọng hơn."
Diệp Lật nghĩ đến, Diệp Phạm là từ thế thân mà đi lên, không có bất kỳ người nào giúp, chị ấy luôn dựa vào chính mình, từng bước một đi cho tới ngày hôm nay.
Thanh âm của Diệp Phạm tiếp tục vang lên: "Cứ mãi dây dưa với một chuyện, chẳng bằng nghĩ phải làm sao làm cho chính mình tiến bộ. Thành công không dễ dàng, nhưng là cố gắng tuyệt đối có thể để cho cô cách thành công gần thêm một bước."
Diệp Lật trầm tư, tất cả mọi người cho là Đường Cẩm là người Đường gia, Đường Cẩm dựa vào thế lực của Đường gia, xác thực chiếm hết tiện nghi. Nhưng là Đường Cẩm hiện tại hiển nhiên không có thành công bằng Diệp Phạm.
Đường Cẩm một mực không sánh bằng Diệp Phạm, ngay cả vị trí nhân vật nữ chính kia đều không có lấy được.
Nghĩ tới đây, ghen ghét trong lòng Diệp Lật đối với Đường Cẩm đều tản đi, Đường Cẩm có gì đặc biệt hơn người? Cô về sau cũng muốn dựa vào chính mình, giống như Diệp Phạm.
Diệp Lật nhìn qua Diệp Phạm, thần sắc phức tạp.
Mẹ của cô chưa từng có nói cho cô những điều này, thế nhưng là Diệp Phạm lại nói nhiều như vậy mở ra một con đường mới cho cô.
Diệp Lật cười nói: "Chị, cám ơn chị."
Diệp Phạm cũng cười: "Cô về sau phải tự đi tìm ra con đường của chính mình."
Diệp Lật: "Ân."
Cuộc trò chuyện lần này không có bị bất luận kẻ nào nghe được, sau khi Diệp Lật xuống xe, cô không có chú ý tới, mình bị cẩu tử chụp được.
Cẩu tử nhìn chằm chằm vào Diệp Phạm, lần này anh ta chụp tới Diệp Lật lên xe của Diệp Phạm, anh ta nghĩ anh ta hẳn là phải tra một chút bối cảnh gia đình của Diệp Phạm.
...
« Sinh như Yên Hỏa » khởi quay không bao lâu, các diễn viên khác cũng lục tục tiến vào đoàn làm phim.
Bởi vì mỗi người đều có lịch trình khác biệt, nên phần diễn cũng an bài tại thời gian khác nhau. Hôm đó, có một nữ diễn viên đi tới Ảnh Thị Thành.
Tại xếp hạng vị trí diễn viên, có một người có tên rất vang dội, Thiệu Ý.
Thiệu Ý xuất thân chính quy, tốt nghiệp năm đó liền một lần là nổi tiếng, cô ấy không ngừng quay phim, thêm thiên phú lại cao, rất nhanh liền chiếm được một vị trí vưng chắc trong giới giải trí.
Ngay sau đó, Thiệu Ý được mời tham gia diễn một bộ phim điện ảnh Hollywood, thành tích cũng không thể khinh thường.
Bất kể là cùng ai
so sánh, lý lịch của Thiệu Ý có thể nói là tuyệt đối xinh đẹp hoàn hảo.
Thiệu Ý tại trên quốc tế cũng có danh tiếng lớn. Nhưng là, có được tất có cái mất.
Mấy năm gần đây, Thiệu Ý bởi vì chủ yếu hoạt động ở trên thị trường quốc tế, mà mất đi đại bộ phận thị trường quốc nội.
Giới giải trí chính là như vậy, phim thị trường thay đổi trong nháy mắt, Thiệu Ý muốn cầm tới tài nguyên tốt trong nước, cơ bản mà nói là phi thường khó.
Tần An mời Thiệu Ý đặc biệt diễn một vai, cũng là bởi vì cô ấy nổi tiếng quốc tế.
Nhìn thấy Diệp Phạm đang nổi, tâm tình của Thiệu Ý khó tránh khỏi có chút buồn bực. Diệp Phạm còn trẻ như vậy, bộ phim này một khi thành công, liền có được một tấm thông hành trên thị trường quốc tế.
Nói không ghen ghét, điều này là không thể nào.
Mà Diệp Phạm rất nhạy cảm, cô rất nhanh liền đã nhận ra Thiệu Ý đối với mình tựa hồ có chút địch ý.
Giữa các diễn viên trong một đoàn làm phim chỉ là quan hệ đồng sự, các cô sẽ chỉ trong quá trình quay bên trong tiếp xúc, còn lại không can thiệp động chạm lẫn nhau là được rồi.
Một lát sau, phân đoạn diễn đối đầu của Diệp Phạm cùng Thiệu Ý rất nhanh liền tới.
Diệp Phạm phải diễn cảnh Hồ Mạn Quân bị lời đồn hãm hại, yên lặng một đoạn thời gian, sau khi tái xuất nhận hết khinh thường, còn bị các diễn viên cùng đoàn làm phim ức hiếp.
Thiệu Ý đóng vai ngôi sao lớn tại studio ức hiếp Hồ Mạn Quân.
Không biết vì sao, phân đoạn bên trong kịch cùng cùng tình cảnh trước mắt của hai người có chút phù hợp.
Cảnh quay này chính thức bắt đầu.
Bên trong phòng hóa trang, Diệp Phạm đứng tại bên tường, đọc thầm kịch bản trong tay. Cùng lúc trước khác biệt, cô không còn có phòng trang điểm riêng, đây là phòng cùng mọi người dùng chung.
Khi đó, Hồ Mạn Quân vừa tái xuất, không có bất kỳ lịch hẹn quay phim bận rộn gì. Giống như một diễn viên mới vào đoàn, cô một lần nữa đưa sơ yếu lý lịch, thật vất vả đạt được một nhân vật nhỏ.
Hồ Mạn Quân rất trân quý cơ hội lần này, cô hi vọng ở studio có thể biểu hiện tốt nhất.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tiếng giày cao gót đi trên mặt đất nhẹ nhàng vang lên.
Diệp Phạm không có ngẩng đầu xem, cô còn đang đọc lời thoại, lực chú ý tập trung vào kịch bản trên tay.
"Hồ Mạn Quân?" Giọng của Thiệu Ý hữu lực vang lên, lời thoại nói rất êm tai.
Nghe được thanh âm của Thiệu Ý, Diệp Phạm lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn sang. Cô phát giác đây là một diễn viên tiền bối của giới văn nghệ, cũng là nhân vật nữ chính của bộ phim này.
Nụ cười trên mặt của Thiệu Ý không giảm, nhưng lời vừa ra khỏi miệng chính là châm chọc: "Cô làm sao lại luân lạc tới mức diễn một vai phụ nhỏ rồi?"
Sắc mặt của Diệp Phạm cứng đờ, ánh mắt yên tĩnh, không nói gì.
"Tôi nhớ một năm trước cô còn nói qua, trừ phi là nhân vật nữ chính, những vai diễn khác cô đều không nhận." Từng câu từng chữ của Thiệu Ý đều đang nhấn mạnh tình cảnh giờ phút này của Diệp Phạm.
Biểu lộ của Diệp Phạm rất nhạt, con mắt trong trẻo nhìn qua Thiệu Ý: "Thế giới này mỗi phút mỗi giây đều đang biến đổi, ý nghĩ của mỗi người vì cái gì không thể thay đổi?"
Thiệu Ý híp híp mắt, không biết vì cái gì, cô ta thấy thái độ của Diệp Phạm như vậy, luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Cô ta đột nhiên có một cái ý niệm trong đầu, sau đó, ánh mắt ổn định lại, chậm rãi hướng phía Diệp Phạm đi tới.
"Hồ Mạn Quân, cô đều đã là một nghệ sĩ có bê bối." Thiệu Ý khẽ nâng đôi mắt, "Làm sao còn không có từ bỏ tính xấu cũ đi."
Bên môi Diệp Phạm hiện lên một tia ý cười lạnh lùng, cô cúi đầu xuống, tiếp tục xem kịch bản trong tay. Đối mặt với bất luận khiêu khích gì, cô đều không cần để ý tới.
Thiệu Ý lại bất ngờ tặng thêm một câu: "Tôi nghĩ, tôi nên dạy dỗ cô, cái gì gọi là tôn kính tiền bối."
Một giây sau, cô ta giơ tay lên, hướng phía mặt của Diệp Phạm đánh tới.
Tần An cùng phó đạo diễn ngẩn người, bọn họ đều đã phát hiện, Thiệu Ý lâm thời sửa lại kịch bản.
Trong kịch bản ban đầu, căn bản cũng không có phân đoạn tát này!
Phó đạo diễn đang muốn mở miệng, nhất thời muốn dừng lại cảnh quay này. Lúc Thiệu Ý tưởng sắp đánh được Diệp Phạm, Diệp Phạm đột nhiên nắm chặt tay của cô ta.
Người ở chỗ này, không đơn thuần là Thiệu Ý, liền ngay cả đạo diễn Tần An cùng phó đạo diễn đều ngơ ngẩn.
Diệp Phạm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Thiệu Ý.
Thiệu Ý bỗng nhiên sững sờ ngay tại chỗ, tay của cô ta bị Diệp Phạm nắm thật chặt, không thể di động nửa phần.
Phó đạo diễn nhìn về phía Tần An, dùng ánh mắt hỏi thăm, có phải là còn muốn dừng lại cảnh quay không. Tần An lắc đầu, nếu Diệp Phạm đã có đối sách, cảnh quay này cứ dựa theo ý của cô mà quay tiếp.
Tại thời điểm Thiệu Ý đột nhiên xuất thủ đánh người, Diệp Phạm cũng không ngờ tới trong giây lát, nhưng cô rất nhanh liền kịp phản ứng.
Thiệu Ý đối với Diệp Phạm mà nói, trong giới giải trí tính là tiền bối, nhưng cũng không có nghĩa là Diệp Phạm phải nén giận đối với sự ức hiếp của cô ta.
Nếu Thiệu Ý muốn mượn diễn phim đến đánh Diệp Phạm, như vậy Diệp Phạm cũng có thể dùng phương thức tương tự dạy cô ta cách xử sự một chút.
Diệp Phạm mở miệng, giọng nói mang theo lãnh ý: "Tôi đã bị té ngã đau đớn qua một lần. Tiền bối lăn lộn ở giới giải trí lâu như vậy, không có nghĩ qua rồi mình cũng sẽ có một ngày như vậy sao?"
Nghe đi, Diệp Phạm đang châm chọc chính là người nghệ sĩ trong phim sớm muộn gì về sau cũng sẽ hết thời, nhưng thật ra là đang muốn nói cho Thiệu Ý, không nên bởi vì thanh danh của cô ta lớn, liền đắc ý mà làm chuyện tổn thương người khác.
Từ trước đến nay Thiệu Ý tính tình không dễ chọc, lại bị khí tràng của Diệp Phạm chấn trụ, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Diệp Phạm: "Tôi cũng có mấy câu muốn nói cho tiền bối nghe."
"Cô không nên quên." Thanh âm kiên định của Diệp Phạm nặng nề vang lên, "Tôi Hồ Mạn Quân có thể đứng lên một lần, cũng có thể đứng lên lần thứ hai."
"Cô có công nhận tôi hay không, cái này cũng không trọng yếu." Trong ánh mắt của Diệp Phạm tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý đến đại minh tinh trước mặt kia.
Cô cực kì khẳng định nói câu tiếp theo: "Cái tôi để ý từ đầu đến cuối, chỉ có người xem."
Thời điểm Hồ Mạn Quân biểu diễn, chính là một người diễn viên si mê đóng phim. Câu nói này đích xác giống như là từ trong miệng Hồ Mạn Quân nói ra được.
Thiệu Ý bị Diệp Phạm áp chế, đã tiếp không được lời thoại nữa. Thiệu Ý tăng thêm một cảnh tát bộc phát, mà lời thoại của Diệp Phạm cũng đều là tự mình nhất thời thêm vào.
Đến cuối cùng, thế mà biến thành cảnh diễn đơn độc nổi bật của Diệp Phạm.
Dưới sự chỉnh sửa của Diệp Phạm, càng đem sự ngông nghênh trên người Hồ Mạn Quân truyền đạt phát huy đến vô cùng tinh tế.
Đúng vậy a, không phải mỗi người đều có thể giữ vững được tín niệm cùng tâm thế ban đầu của mình sau khi bị đả kích lớn như vậy. Cũng không phải mỗi người đều có dũng khí làm lại từ đầu.
Sau khi quay chụp kết thúc, trong studio vang lên tiếng vỗ tay, vì Diệp Phạm tăng thêm lời thoại.
Ánh mắt của Tần An rơi vào trên thân Thiệu Ý, Thiệu Ý dời đi ánh mắt. Tần An quay phim nhiều năm như vậy, ý nghĩ trong suy nghĩ của mỗi người, chỉ cần một chút liền có thể nhìn ra, huống chi tâm tư của Thiệu ý quá quá rõ ràng.
Tần An không cùng Thiệu ý nói chuyện, ngược lại nói với Diệp Phạm: "Diệp Phạm, cô tiếp kịch của Thiệu Ý, phản ứng rất tốt."
Tại giới giải trí, nghệ sỹ già dặn kinh nghiệm ức hiếp người mới cũng không hiếm thấy.
Mặc dù Thiệu Ý là minh tinh điện ảnh quốc tế, nhưng đây là đoàn làm phim của Tần An, ông không cho phép chuyện như vậy lần nữa phát sinh.
Tần An tại trước mặt Thiệu Ý khen Diệp Phạm, chính là muốn phải nhắc nhở Thiệu Ý, đằng sau quá trình quay phim an phận cho ông một chút.
Ông mời Thiệu ý tới diễn, cũng không phải là muốn để cô ấy nhiễu loạn trật tự của studio.
Bọn họ đi địa điểm tiếp theo, quay cảnh tiếp theo.
Đạo diễn Tần An thấy Diệp Phạm cầm kịch bản, ngồi ở cách đó không xa.
Diệp Phạm thái độ rất bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng do sự kiện vừa rồi kia.
Lúc Diệp Phạm xem kịch bản, tất cả mọi thứ chung quanh đều không thể quấy nhiễu đến cô.Cô quá chú tâm vùi đầu vào trạng thái nhân vật, rõ ràng cảnh tiếp theo còn chưa có bắt đầu, cô đã bắt đầu chuẩn bị tâm tình.
Sự thong dong này, thật sự là hiếm thấy.
Thợ trang điểm đã đổi trang điểm kiểu khác cho Diệp Phạm.
Cô ngồi ở chỗ đó, dưới phụ trợ của việc trang điểm, gương mặt trầm mặc cùng khí chất chói mắt trên thân, tạo thành tương phản tươi sáng.
Bỗng nhiên, lại làm người ta cảm thấy Diệp Phạm tựa như diễn viên vĩ đại nhất Hồ Mạn Quân năm đó.
Thời gian Diệp Phạm xuất đạo vẻn vẹn không đến một năm, nhưng Tần An lại không khỏi từ trên người cô thấy được khí tràng của ngôi sao lớn.
Cô ấy tựa như một ngôi sao sáng tỏ lấp lánh, vượt qua dự đoán của bọn họ, không ngừng mà trưởng thành.
Có một ngày, sự trưởng thành của Diệp Phạm, cuối cùng sẽ đột phá ra khỏi sự tưởng tượng của mỗi người.
~~~